Chương 20: Khóc Xấu Quá

Vợ quân nhân thập niên 1960 có chút “cay”: Sĩ quan độc miệng bá đạo cưng chiều

Nạp Lan Dực 12-11-2025 09:27:50

"Bởi vì tri thức Hoắc nói là đồ của anh ấy không dành cho những kẻ nhiều chuyện." Du Uyển Khanh mỉm cười nhàn nhạt: "Yên tâm, tôi vẫn chuẩn bị phần sáng cho cô như mọi ngày, sẽ không để cô đói đâu." Cốc Tiểu Như nghe vậy thì không thể tin nổi mà nhìn về phía Hoắc Lan Từ. Cô ta tin rằng người nam tri thức có khí chất lấn át cả Sở Minh này tuyệt đối không thể nói ra những lời như thế: "Tri thức Hoắc anh không nói câu đó đúng không?" Mọi người đều vội cúi đầu bưng bát cháo lên ăn, ăn xong còn phải đi làm nữa, đâu rảnh rỗi mà đứng đây xem kịch. Tất nhiên, vừa ăn vừa xem náo nhiệt thì vẫn rất hợp. Rất..."đưa cơm". Du Uyển Khanh mỉm cười nhìn hai người, thật sự muốn xem thử Hoắc Lan Từ sẽ phản ứng ra sao. Cô không hề bịa đặt đúng là Hoắc Lan Từ từng nói không cho người hay nhiều chuyện, gây rối ăn đồ của anh. Mặc dù cô cũng nghĩ vậy, nhưng chưa có dịp nói ra. Hoắc Lan Từ lười biếng ngẩng mắt liếc nhìn Cốc Tiểu Như một cái: "Là tôi nói đấy." "Bất cứ lúc nào, đồ tôi mang đến đều không có phần của cô." Anh thản nhiên tiếp lời: "Đừng có giả vờ giả vịt trước mặt tôi, kiểu người như cô, tôi thấy nhiều rồi." "Tôi ghét nhất những người nhiều chuyện, hay gây rối." Trong Tứ Cửu, Thành kiểu phụ nữ điệu đà giả tạo thế này anh gặp nhiều lắm rồi, chưa bao giờ có ấn tượng tốt. Huống chi nghĩ lại lý do anh bị điều tới đại đội Ngũ Tinh, thì lại càng ghét cay ghét đắng kiểu người này. Cốc Tiểu Như không ngờ những lời này thật sự xuất phát từ miệng Hoắc Lan Từ, nước mắt lập tức trào ra. Nhưng Hoắc Lan Từ chẳng buồn nhìn lấy một cái, cứ bình thản ngồi cạnh Du Uyển Khanh ăn cháo. Anh đã ăn được mấy miếng rồi, sau lưng vẫn vang lên tiếng sụt sịt nức nở. Cuối cùng, anh cau mày, mất kiên nhẫn nói một câu: "Khóc xấu quá, ảnh hưởng đến khẩu vị của người khác." Mọi người nghe vậy đều cố nhịn cười, không ngừng nhủ thầm: phải tập trung ăn cháo, chuyện bên ngoài không liên quan đến mình. Nếu lỡ mồm lỡ miệng, tri thức Hoắc mà tức lên thì cháo cũng thành đồ cho heo ăn. Du Uyển Khanh không nhịn được mà bật cười nụ cười rạng rỡ như hoa đào tháng ba, khiến cả căn phòng như bừng sáng. Ngay cả Hoắc Lan Từ cũng không nhịn được liếc nhìn thêm mấy lần. Những người anh em cùng lớn lên với anh thường nói: mỹ nhân khiến bữa ăn ngon hơn, quả đúng là vậy. Chỉ là sau lưng còn có một người phụ nữ phá mood, tiếng khóc kia thật quá chói tai. Quách Hồng Anh thấy Du Uyển Khanh cũng cười rồi, nên bản thân cũng không nhịn được bật ra một tiếng cười nhẹ. Chỉ là một tiếng thôi. Cô ta nhát gan, sợ bị tính sổ, không dám quá đắc ý. Trương Hồng Kỳ kéo tay cô ta một cái, cô ta lập tức thu lại vẻ đắc ý, cúi đầu ăn cháo nghiêm túc. Cốc Tiểu Như thì lại thấy mình bị cả thế giới cô lập, bị bắt nạt, bị làm nhục. Cô ta vừa khóc vừa lao ra ngoài, nhưng ra tới cửa lại quay lại lấy hai củ khoai lang trong bát. Du Uyển Khanh thấy vậy liền nói thêm một câu: "Tri thức Cốc à, gà rừng và thỏ rừng do tôi săn về cũng không chia cho người có ác ý với tôi." Cốc Tiểu Như nghe vậy, lảo đảo một cái, suýt nữa ngã xuống đất. "Các người... ức hiếp người quá đáng!" Nói xong cô ta òa khóc chạy khỏi nhà, bộ dạng vô cùng chật vật. Quách Hồng Anh thấy cảnh đó mà sững sờ: "Lại khóc nữa à, khóc kiểu gì mà còn giỏi hơn cả tôi vậy trời..." "Cô ta mà chạy ra ngoài như vậy, người ta sẽ nhìn đám thanh niên tri thức chúng ta thế nào đây?" Cao Khánh Mai bình tĩnh đáp: "Thanh niên tri thức chúng ta làm việc quá chậm, người trong đội sản xuất vốn đã không ưa rồi. Nên người ta có nhìn sao thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của mình cả." Du Uyển Khanh liếc nhìn cô gái đối diện dung mạo xinh đẹp dịu dàng, khí chất lạnh lùng. Sau vài ngày ở khu tập thể thanh niên tri thức, cô phát hiện ra cô gái này làm việc tuy không nhanh, nhưng rất nghiêm túc và tỉ mỉ, việc gì cũng cố gắng làm tốt nhất. Đây là kiểu người có yêu cầu cao với bản thân. Lại nghe cô gái kia nói thêm: "Cũng không phải nhằm vào cô ta, mà là vì ở khu tập thể của chúng ta, mọi người đã quen với việc giúp đỡ lẫn nhau, ai nấy đều rất đoàn kết. Tự nhiên lại có một người cứ muốn gây chuyện, chúng ta thật sự không thích." "Đúng vậy, chúng ta vốn đã rời xa quê hương, đến một vùng nông thôn xa lạ để bám rễ, để cố gắng tiến bộ. Đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau mới là điều chúng ta nên làm." Quý Thanh nghiêm giọng: "Chúng ta đến đây với tất cả nhiệt huyết, thì phải làm đúng việc nên làm." Tâm cơ tính kế, ly gián chia rẽ đó không phải thứ họ nên sa vào. Thay vì thế, chi bằng bỏ sức đi khai hoang, trồng trọt thêm. Dù bây giờ sức lực có kém dân bản địa, nhưng làm nhiều thì rồi cũng lên tay. Du Uyển Khanh gật đầu: "Không quên mục đích ban đầu mới có thể đi đến cuối cùng." Trước năm 1970. phần lớn thanh niên tri thức đều vì lý tưởng nhiệt huyết mà đến nông thôn hỗ trợ xây dựng. Vậy nên hiện giờ họ vẫn giữ nguyên tinh thần đó, thật sự muốn góp sức, muốn trồng trọt làm việc. Cho nên, không phải họ muốn cô lập ai, chỉ là không muốn tốn thời gian mà "diễn" kịch với Cốc Tiểu Như. Bữa sáng ngon lành khiến mọi người bắt đầu mong chờ bữa trưa, ai nấy đều hăng hái ra đồng làm việc. Buổi sáng, Du Uyển Khanh đã hoàn thành nhiệm vụ cắt lá dâu, tiếp theo cô phải đi hái đậu xanh. Điều khiến cô bất đắc dĩ là vì màn gây rối hôm qua của Cốc Tiểu Như, nên đại đội trưởng yêu cầu đội trưởng Lã phải sắp xếp cho cô ít nhất năm công điểm mỗi ngày. Thế nên buổi chiều cô vẫn phải làm tiếp. Đúng mười một giờ, cô vội vàng quay về khu tập thể chuẩn bị bữa trưa, không ngờ lại thấy soái ca họ Hoắc cũng ở đó, trên tay xách theo hai cân mỡ heo loại tốt và bảy, tám cân thịt ba chỉ. Hoắc Lan Từ nói: "Tôi đã bảo người lén đưa hai con heo rừng đi rồi. Người thấy thì có phần, chia đôi mỗi người một nửa." Nói xong, anh đặt một gói giấy trước mặt Du Uyển Khanh: "Cầm lấy đi, hôm qua cô cũng bị dọa, đây là phần cô xứng đáng được nhận." Du Uyển Khanh nhìn gói giấy, lại nhìn anh, rồi lắc đầu, đẩy trả lại cho anh: "Không phải của tôi thì tôi sẽ không nhận lấy, dù chỉ một chút." Heo rừng đâu phải cô giết, sao cô có thể nhận tiền? Tuyệt đối không được. Cô chỉ tay vào phần mỡ và ba chỉ trên bàn: "Có từng này là đủ rồi." Thấy cô kiên quyết, Hoắc Lan Từ cũng không ép nữa: "Vậy tôi giúp cô làm phụ bếp." Tay nghề nấu ăn của cô thật sự rất tốt, còn ngon hơn cả nhà ăn quốc doanh. Khiến anh muốn ngày nào cũng được ăn cơm cô nấu. Anh không có thú vui nào lớn lao, chỉ mê mỗi chuyện ăn uống. Du Uyển Khanh định dùng mỡ heo để thắng dầu ăn, nên bảo Hoắc Lan Từ nấu cơm, rửa rau. Vì còn thịt gà và thịt thỏ, cô không cắt hết phần thịt ba chỉ, chỉ lấy khoảng một cân để làm một thau lớn món thịt ba chỉ xào khoai tây. Khi Vương Ngọc Bình và mọi người trở về, vẫn chưa đến giờ ăn, nhưng không ai ngồi chờ sẵn. Các nữ tri thức đi rửa tay rồi phụ làm bếp, các nam tri thức thì đi gánh nước. Việc nhà có bao nhiêu đó thôi, người đông thì làm rất nhanh. Khi bắt đầu ăn, Lục Quốc Hoa phát hiện còn có thịt ba chỉ, anh ta liền hỏi Hoắc Lan Từ: "Anh mua về đấy à?" Hoắc Lan Từ gật đầu: "Sáng đi lên công xã, thấy có thì mua mấy cân." Lục Quốc Hoa gật đầu: "Hôm nay anh mua thì vài hôm nữa tôi mua. Không thể để anh với tri thức Du mãi lo phần thịt cho mọi người." Thời buổi này muốn ăn thịt đâu dễ dàng gì, không thể cứ mặc định mà hưởng ké được. May mà nhà anh ta mỗi tháng đều có trợ cấp. Dù không có tem phiếu thịt, lên chợ đen lùng sục vẫn có thể mua được một, hai cân. Cao Khánh Mai nói: "Tôi có một cân tem phiếu thịt, đến lúc đó sẽ mang về nấu chung." Hôm nay có cả thịt gà, thịt thỏ, nói đi nói lại vẫn là cô ấy lời nhất. Hà Tiểu Duyên ngồi xuống, cười khẽ một tiếng: "Tôi không có tem thịt, nhưng có bột mì hảo hạng, đến hôm đó sẽ làm bánh bao hoặc há cảo. Tay nghề của tôi cũng không tệ đâu." Mọi người bắt đầu thảo luận xem mình có thể mang gì ra chia sẻ, nói chung là không muốn chiếm tiện nghi của tri thức Du và tri thức Hoắc. Du Uyển Khanh thấy vậy, liền cảm thấy những người này thật đáng yêu. Có gì ngon thì cùng ăn vui vẻ, mà tâm lý cũng rất đúng mực, không muốn "ăn không". Ở cạnh những người như thế, thật sự rất nhẹ lòng. Trong lúc đang ăn ngon lành, miệng đầy dầu mỡ, Quách Hồng Anh chợt nói: "Cốc Tiểu Như vẫn chưa về ăn cơm."