Chương 6: Uy Hiếp Du Lão Nhị

Vợ quân nhân thập niên 1960 có chút “cay”: Sĩ quan độc miệng bá đạo cưng chiều

Nạp Lan Dực 12-11-2025 09:17:58

Sau khi ăn sáng xong, Du Uyển Thanh xách giỏ ra ngoài mua rau, tiện thể đi dò la một chút tin tức về nhà họ Hồng. Khi cô đến chợ thì đã đông nghịt người, cảnh tượng này giống y như ở siêu thị thời hiện đại khi có đợt giảm giá thịt heo hay trứng, một đám các dì các bà chen lấn xô đẩy nhau. Thấy cảnh tượng hỗn loạn như vậy, cô lập tức mất hứng chen chúc, nghĩ bụng chỉ cần lấy một miếng thịt heo trong không gian là xong. Cô mua một mớ rau xanh rồi quay về, vừa đi vừa thấy có ba bốn người xách giỏ từ chợ đi về hướng khu tập thể, ai nấy đều đang bàn tán chuyện nhà họ Hồng. "Không chỉ quản đốc Hồng bị bắt, mà ngay cả Phó chủ nhiệm Trần của Ủy ban khu cũng bị bắt luôn rồi. Hai người đó đều là bọn bán nước." "Nghe nói lúc Phó chủ nhiệm Trần bị bắt, ông ta còn đang làm chuyện đó với cô vợ mới cưới trong phòng. Mấy người đàn ông phá cửa vào đều thấy da thịt trắng nõn của cô ta." "Cô vợ đó mới về nhà chưa được mấy ngày, còn chưa kịp hưởng phúc đã bị liên lụy, đúng là đáng thương." "Thương gì chứ, chẳng phải cũng vì tiền sao? Nếu không thì một cô gái mười tám tuổi sao lại lấy lão già gần bốn mươi?" "Nghe nói trong nhà của Phó chủ nhiệm Trần và quản đốc Hồng đều không tìm được tiền hay tem phiếu gì từ buôn lậu. Chẳng hiểu giấu ở đâu rồi." Nghe đến đây, Du Uyển Thanh cười thầm trong bụng. Tất cả đều đang nằm trong không gian của cô, ngoài cô ra thì chẳng ai có thể tìm thấy. "Không biết họ sẽ bị xử lý thế nào." Một người cảm thán: "Đang yên đang lành làm quản đốc không muốn, lại đi bán đứng đất nước, thật chẳng khác gì cầm thú." "Lòng người không đáy, giống như rắn nuốt voi vậy, có việc làm ngon lành rồi mà vẫn còn muốn thêm." "Quản đốc bị bắt rồi, không biết quản đốc mới sẽ là ai." Có người đột nhiên lên tiếng. Trong khoảnh khắc, mọi người đều im bặt. Đúng vậy, quản đốc mới sẽ là ai đây? Du Uyển Thanh cũng có chút tò mò, không biết là sẽ chọn từ các phó quản đốc lên, hay là điều người từ nơi khác đến. Khi về đến nhà, Lý Tú Lan và Du lão nhị vẫn chưa quay về. Cô cất rau vào bếp, rồi lấy từ không gian ra một miếng ba chỉ hai cân đặt vào chậu gỗ. Làm xong những việc đó, cô quay lại phòng để vào không gian. Cô muốn sắp xếp lại chiến lợi phẩm tối qua. Cô mang hết các rương đã sắp xếp vào phòng làm việc của tổng giám đốc. Có tổng cộng ba rương tiền mặt đại đoàn kết, thêm vào đó là vô số đồ trang sức vàng chóe, thỏi vàng, nguyên bảo bằng vàng, cùng với những món đồ ngọc quý có nước sáng đẹp và cả một số cổ vật quý hiếm. Nhìn thấy tất cả những thứ đó, cô bỗng cảm thấy mình thật sự rất giàu có. Nghe thấy có tiếng động bên ngoài, cô lập tức rời khỏi không gian, mở cửa phòng thì thấy Chu Thúy Mai đang xách một bao to từ trong phòng bước ra. Ánh mắt hai người chạm nhau, Chu Thúy Mai hận không thể lao tới đánh chết con bé xui xẻo này. Cô ta nghiến răng ken két, khuôn mặt sưng đỏ tím bầm tràn đầy oán hận. Cô ta trừng trừng nhìn Du Uyển Thanh, giọng đầy căm hận: "Du Uyển Thanh, đừng có đắc ý quá! Cô làm bao nhiêu chuyện ác như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ phải trả giá!" Du Uyển Thanh khoanh tay dựa vào khung cửa, cười nhàn nhã: "Tôi chờ xem chị làm tôi phải trả giá thế nào đấy!" Chu Thúy Mai còn định nói gì đó thì phía sau đã vang lên tiếng giận dữ của chồng: "Còn không mau đi đi, đứng đó nói chuyện với cái đồ sao chổi làm gì!" "Nói chuyện với nó chỉ tổ làm bẩn miệng mình!" Dù sao cũng đã bị đuổi ra khỏi nhà, Du lão nhị cũng chẳng thèm che giấu ác ý của mình với em gái ruột nữa. Du Uyển Thanh liếc mắt đánh giá Du lão nhị từ đầu đến chân, sau cùng tiến lại gần, hạ giọng chỉ để hai người nghe thấy: "Dư lão nhị, anh chỉ hơn tôi hai lạng thịt thôi mà." "Đi đêm nhiều thì có ngày gặp ma, sớm muộn gì cũng phải trả giá." Cô khẽ cong môi, cười tươi: "Ví dụ như hai lạng thịt giữa hai chân anh ấy, biết đâu một ngày nào đó lại mất tiêu." Du lão nhị đối diện với ánh mắt mỉm cười của cô, trong đầu chợt hiện lên cảnh hôm qua bị cô vung dao, rùng mình một cái vì sợ. "Du Uyển Thanh, nếu cô dám làm vậy, cảnh sát cũng sẽ không tha cho cô đâu!" "Tôi làm gì cơ?" Cô tỏ ra vô tội: "Tôi chỉ là nhắc anh sau này phải sống đàng hoàng, đừng có mơ mộng đi đường tắt thôi mà." Bị dáng vẻ trơ tráo của cô làm cho tức đến mức gần như nghẹn họng, anh ta xách cái túi to vội vàng rời đi. Chỉ là đi hơi nhanh, sợ rằng nếu chậm một chút,"hai lạng thịt" của mình thật sự không còn giữ được. Khi Du Uyển Thanh đi ngang qua phòng ba mẹ, nghe thấy bên trong có tiếng khóc nhẹ. Có lẽ là Lý Tú Lan đang khóc. Đuổi đứa con trai đã nuôi hơn hai mươi năm ra khỏi nhà, trong lòng đau khổ là chuyện không tránh khỏi. Vậy thì cứ khóc đi, khóc xong rồi, bà ấy nhất định sẽ cảm thấy may mắn vì quyết định của ngày hôm nay. Nguyên chủ bị vợ chồng Du lão nhị hại chết, cô sẽ không dễ dàng buông tha cho chúng. Máu phải trả bằng máu, mạng phải đổi bằng mạng. Đó mới là công bằng. Cô cũng không định thay đổi hình tượng của nguyên chủ. Là một cô con gái ngoan ngoãn, siêng năng, lúc này đương nhiên phải vào bếp nấu cơm nấu nước. Lý Tú Lan ở trong phòng một lát, nghe thấy tiếng động trong bếp thì vội vàng lau khô nước mắt rồi đi ra giúp nấu cơm, không thể để con gái mình phải mệt được. Thấy con gái đang cắt thịt, bà ấy hơi ngạc nhiên: "Tiểu Ngũ hôm nay mua thịt à?" Du Uyển Thanh gật đầu: "Con mua hai cân thịt, trưa nay ăn một phần, để dành một ít tối anh cả và chị dâu cả đưa hai đứa nhỏ về thì ăn cùng." Anh cả và chị dâu cả buổi trưa không về nhà ăn, chỉ có cô và ba mẹ ăn trưa. Buổi chiều anh cả tan ca sẽ tới nhà mẹ vợ đón hai đứa trẻ về. "Cũng được." Vừa rửa rau, Lý Tú Lan vừa hỏi: "Con còn tiền không? Không đủ thì vào phòng mẹ lấy trong tủ." "Tiền với tem phiếu đều để trong tủ cả đấy." Du Uyển Thanh cười dịu dàng: "Hai hôm trước chị dâu cả sợ con không có tiền tiêu, cho con năm đồng." "Anh cả lại lén cho thêm năm đồng nữa." Lúc nguyên chủ còn đi học, anh cả và chị dâu cả đã hay dúi tiền cho cô. Sau này tốt nghiệp ở nhà trông hai đứa cháu, họ lại càng cho nhiều hơn. Còn vợ chồng Du lão nhị thì ngược lại, suốt ngày moi tiền từ tay nguyên chủ. Lý Tú Lan nhìn con gái một cái: "Còn ba con?" Bà ấy sinh bốn đứa con trai mới có được một đứa con gái, nên ba Du rất thương cô con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện này, thường hay lén dúi tiền cho con. Du Uyển Thanh mỉm cười: "Ba cho mười lăm đồng." "Anh ba cho thêm năm đồng." Sau khi nguyên chủ tốt nghiệp cấp ba, dù không đi làm, mỗi tháng cũng có ít nhất hai mươi đồng tiêu vặt, nhiều lúc còn hơn ba mươi. Ở thời đại này, cô đúng là một tiểu phú bà rồi. "Tiền họ cho thì cất đi, khi nào cần thì vào tủ mẹ lấy mà mua đồ." Lý Tú Lan nhỏ giọng dặn con gái: "Con gái cũng phải có tiền trong tay, đó là sự tự tin của phụ nữ." Ba Du vừa bước vào sân đã nghe thấy tiếng cười đùa từ trong bếp, ánh mắt vốn lạnh lùng chợt hiện lên vài phần xúc động và dịu dàng. Ông ấy hít sâu một hơi, bước vào bếp: "Tiểu Ngũ, ba về rồi." Du Uyển Thanh quay người lại, cười tươi: "Ba, hôm nay nhà mình ăn thịt nhé." Vì tem thịt được phân phối hạn chế, nên dù nhà họ có nhiều người đi làm, thu nhập không tệ, cũng không thể ngày nào cũng ăn thịt. Ba Du cười đáp: "Từ ngoài sân đã ngửi thấy mùi thịt rồi." Lý Tú Lan trừng mắt nhìn chồng một cái: "Ông có cái mũi chó à?" Dư Uyển Thanh cười tươi bưng thức ăn ra bàn trong sảnh. Cô vừa đi khỏi, Lý Tú Lan liền hỏi chồng: "Nói đi, có chuyện gì xảy ra?" Làm vợ chồng hơn hai mươi năm, bà ấy chỉ cần nhìn thoáng là biết trong lòng ông ấy đang giấu chuyện gì.