Chương 30: Đã Nhòm Ngó Em Từ Lâu

Vợ quân nhân thập niên 1960 có chút “cay”: Sĩ quan độc miệng bá đạo cưng chiều

Nạp Lan Dực 12-11-2025 09:34:42

Buổi tối sau khi họp xong về đến nhà, Du Uyển Khanh liền nhanh chóng vào không gian để tắm rửa, thay một chiếc váy hoa mới. Không có việc gì làm, cô lại bắt đầu đọc sách. Đến 10 giờ tối, xung quanh tối om như mực, cô bắt đầu buồn ngủ thì Hoắc Lan Từ mới chậm rãi đến nơi. Anh vừa vào cửa đã thấy Du Uyển Khanh hôm nay lại mặc váy hoa, tóc xõa ngang vai, đang đứng bên ánh nến cười nhìn anh. Cảnh tượng ấy thực sự quá đẹp. Tim anh đập thình thịch, dường như giây sau sẽ nhảy ra khỏi ngực mà lao thẳng về phía cô. "Anh mang theo câu trả lời đến đây." Hoắc Lan Từ nhìn cô, trong mắt tràn đầy nghiêm túc: "Đồng chí Du Uyển Khanh, mấy ngày nay anh luôn suy nghĩ, cố gắng tìm ra một câu trả lời rõ ràng." "Trước khi bản thân thực sự hiểu rõ, anh không dám nói, càng không dám đề cập." Du Uyển Khanh thấy anh nghiêm túc như vậy thì mỉm cười hỏi: "Vậy bây giờ thì sao? Nghĩ thông suốt chưa?" Ánh mắt người đàn ông này viết đầy sự chân thành, cẩn trọng và căng thẳng. Cô đều cảm nhận được. Cũng vì thế mà cô dần thu lại nụ cười, nghiêm túc chờ đợi câu trả lời từ anh. Hoắc Lan Từ gật đầu: "Anh đã nghĩ thông rồi." "Đồng chí Du Uyển Khanh, anh thích em, muốn theo đuổi em, muốn cùng em trở thành bạn đời cách mạng, muốn nắm tay em đi đến cuối đời." Anh rất nghiêm túc, cúi đầu nhìn cô gái xinh đẹp chỉ cao đến cổ mình. "Em có đồng ý làm người yêu của anh không?" Du Uyển Khanh mím môi, khẽ cười. Nụ cười ấy khiến lòng anh căng thẳng hơn, sợ bị từ chối. "Người yêu, sau này mong được chỉ giáo nhiều hơn." Cô nhìn anh cười nhẹ: "Em cũng muốn cùng anh nắm tay nhau đến bạc đầu." Đôi tay hoàn hảo đến không có khuyết điểm này, cuối cùng cũng thuộc về cô rồi. Nghe vậy, Hoắc Lan Từ thở phào nhẹ nhõm, anh nắm lấy tay cô: "Tốt quá rồi, anh thực sự rất sợ bị em từ chối." Du Uyển Khanh cũng nắm lại tay anh, trong lòng vô cùng vui sướng: Cuối cùng cũng nắm được đôi tay này rồi! Cô bước lên một bước, cả người tựa vào người anh: "Thật ra, lần đầu tiên gặp anh ở nhà đại đội trưởng, em đã nhòm ngó anh rồi." "Đóa hoa cao lãnh mà bao cô gái ở đại đội Ngũ TInh muốn hái xuống, cuối cùng lại rơi vào tay em." Cô cười khẽ: "Chắc khi họ biết anh là người yêu của em, sẽ tức chết mất." Hoắc Lan Từ nghe xong bật cười. Trong lòng thầm nghĩ: Trùng hợp thật, lần đầu nhìn thấy cô ở nhà đại đội trưởng, anh đã bị ánh mắt ấy thu hút. Lúc đó, anh chỉ mong đôi mắt xinh đẹp này có thể chứa được hình bóng của mình, thì tốt biết bao. Sau này phát hiện cô hay nhìn chằm chằm vào tay mình, anh liền hiểu cô có lẽ rất để ý đến đôi tay này. Không ít lần, anh cố ý để lộ đôi tay trước mặt cô. Trước kia không hiểu vì sao mình lại làm mấy chuyện ngớ ngẩn đó, đến khi cô hỏi anh câu hỏi kia, anh mới nhận ra. Hóa ra từ lâu anh đã thầm nhòm ngó cô gái xinh đẹp này, nên mới dùng đôi tay này để thu hút ánh nhìn của cô. Ngửi mùi hương nhè nhẹ tỏa ra từ người cô, tim anh đập loạn, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, ghé vào tai cô thì thầm: "Thật ra, lần đầu anh gặp em... anh cũng đã nhòm ngó em rồi." "Tất nhiên, anh rất vui khi mình rơi vào tay em." Hai người nghe xong nhìn nhau, rồi cùng bật cười. Du Uyển Khanh bất ngờ vòng tay ôm eo anh: "Thì ra không chỉ mình em có ý nghĩ đó." Hoắc Lan Từ đỏ bừng cả tai, anh cẩn thận đưa tay ôm lại cô gái trong lòng. Cảm giác ôm cô khiến anh thấy an tâm lạ thường. Sau khi trở về nhà mình, Hoắc Lan Từ nằm trên giường, trong đầu vẫn hiện lên nụ cười tỏa nắng của Du Uyển Khanh. Khóe môi anh hơi cong lên, ánh mắt dịu dàng như muốn tràn ra ngoài. Anh không ngờ rằng xuống nông thôn lại gặp được một cô gái khiến tim mình đập thình thịch như thế. Khoảnh khắc ấy, anh cảm thấy may mắn vô cùng vì đã đến đây. Thậm chí còn thầm cảm ơn đám người đáng bị dạy dỗ kia, nếu không phải vì họ ngấm ngầm giở trò, thì anh đã chẳng bị điều về nông thôn. Không xuống nông thôn thì làm sao có thể quen biết Du Uyển Khanh? Trước khi ngủ, anh nghĩ: sau này quay về xử lý lũ người đó, thôi thì... nhẹ tay một chút, cho một kết cục dứt khoát là được rồi. Sáng hôm sau, Du Uyển Khanh chuẩn bị bữa sáng cho hai người. Nhưng lần này, họ không còn phải lén lút trốn ở một góc nào nữa mà là đường đường chính chính ngồi dưới chân núi ăn bánh bao, uống cháo. Sớm đã có người để ý, và bắt đầu thì thầm bàn tán. Sau giờ lao động, Trương Hồng Kỳ và Quách Hồng Anh đến nhà Du Uyển Khanh, kết quả vừa vào cửa đã thấy Hoắc Lan Từ cũng ở đó, còn đang giúp cô nhóm lửa nấu ăn. Hai người vừa trò chuyện vừa cười đùa vui vẻ. Trương Hồng Kỳ nhìn là hiểu ngay ra vấn đề, còn Quách Hồng Anh vẫn ngơ ngác hỏi: "Tri thức Du, cô với tri thức Hoắc đang... hẹn hò thật sao?" Du Uyển Khanh thấy hai người đến thì cười mời họ ngồi xuống, Hoắc Lan Từ tự nhiên nhận lấy việc cô đang làm. Du Uyển Khanh không giấu diếm, thoải mái gật đầu thừa nhận: "Đúng vậy, tôi và tri thức Hoắc đang hẹn hò." Quách Hồng Anh há hốc mồm: "Sao, sao mà nhanh vậy chứ?" Trương Hồng Kỳ suýt nữa muốn đập vào đầu cô ta: Người ta nhìn nhau vừa mắt thì quen nhau, việc này có cần thời gian sao? Nhiều người còn vừa gặp đã cưới kia kìa, có gì mà ngạc nhiên. Du Uyển Khanh mỉm cười: "Gặp được người tốt, hợp ý mình thì phải nhanh chóng nắm lấy thôi." Nghe vậy, Quách Hồng Anh liền nghĩ đến Lý Văn Châu, cúi đầu thì thào: "Là tại tôi chậm tay quá... nên mới không giữ được anh Văn Châu sao?" Hoắc Lan Từ liếc mắt nhìn Quách Hồng Anh, không ngờ cô lại thích Lý Văn Châu. "Không giống đâu." Trương Hồng Kỳ thẳng thừng: "Tri thức Du và tri thức Hoắc là hai người cùng thích nhau, còn cô và tri thức Lý thì hoàn toàn là một mình cô đơn phương." Quách Hồng Anh bĩu môi: "Cô đừng nói thẳng thế chứ, tôi còn chút sĩ diện mà." Du Uyển Khanh và Trương Hồng Kỳ bật cười, Du Uyển Khanh trêu: "Ở trước mặt chúng tôi mà còn sĩ diện gì nữa?" Sau khi hai người rời đi, Du Uyển Khanh mới kể với Hoắc Lan Từ về chuyện Quách Hồng Anh và Lý Văn Châu: "Thật ra cô ấy rất nghe lời, nói không làm phiền là tuyệt đối không làm phiền." Còn chuyện đêm về có khóc trong chăn không, thì chỉ cô ta mới biết. Hoắc Lan Từ gật đầu: "Đó mới là cô gái lý trí." "Cô ấy may mắn, gặp được em và Trương Hồng Kỳ." Nếu như làm ầm chuyện lên, ngày tháng sau này của cô ta sẽ chẳng dễ chịu gì. "Lý Văn Châu xuống nông thôn trễ hơn anh một chút, lúc đầu cũng không định tìm bạn gái ở đây, cho đến một lần anh ấy đi từ bên ngoài về thì gặp trời mưa lớn, khi đi qua cầu thì trượt chân rơi xuống sông. Là đồng chí Diệp đã nhảy xuống cứu anh ấy, sau khi cứu lên thì không nói gì, cứ thế rời đi." "Lý Văn Châu âm thầm đến nhà cảm ơn, sau khi tiếp xúc mới hiểu được con người của đồng chí Diệp, rồi mới bắt đầu theo đuổi cô ấy." Anh nhìn Du Uyển Khanh: "Nhà họ Diệp không đồng ý, là Lý Văn Châu tự đến cầu xin, cuối cùng mới được vợ chồng kế toán Diệp gật đầu." "Anh ấy còn viết thư kể rõ mọi chuyện cho gia đình, có thể thấy anh ấy thật lòng muốn gắn bó với đồng chí Diệp, sau này còn định kết hôn." Du Uyển Khanh hiểu ý ngoài lời của Hoắc Lan Từ. Chuyện của Lý Văn Châu và Diệp Thục Lan là chuyện đã được nhà gái đồng ý. Trong mắt họ, Lý Văn Châu đã là con rể. Nếu lần trước Quách Hồng Anh mà thật sự gây chuyện, để người ngoài biết cô ta thích Lý Văn Châu, mà sau này giữa Lý Văn Châu và Diệp Thục Lan xảy ra biến cố gì, thì nhà họ Diệp chắc chắn không để yên cho cô ta.