Chương 41: Đây Là Muốn Ép Tôi Đến Chết Sao

Vợ quân nhân thập niên 1960 có chút “cay”: Sĩ quan độc miệng bá đạo cưng chiều

Nạp Lan Dực 12-11-2025 10:17:36

Sau khi gánh củi về nhà, Du Uyển Khanh liền mang hai cân bột mì loại tốt đến nhà thím ba Chu đổi lấy trứng gà. Trong siêu thị không gian có đầy đủ nhu yếu phẩm hằng ngày, nhưng bình thường cô vẫn phải làm như đi đường chính đạo, nếu không thì biết giải thích với người khác sao về chuyện ngày nào cũng có trứng ăn? Từ khu tập thể thanh niên tri thức đến nhà thím ba Chu phải đi qua một bờ ruộng. Cô mới đi được nửa đường thì thấy thím Đại Ngưu tức giận hùng hổ chạy tới. Người còn chưa đến gần, tiếng hét lớn của bà ta đã vang vọng: "Tri thức Du! Cô giấu Nhị Tráng nhà tôi ở đâu rồi hả?" Câu nói ấy khiến mấy xã viên đang dẫn nước vào ruộng gần đó cũng bị thu hút, tất cả đều quay sang nhìn. Nghe vậy, Du Uyển Khanh kinh ngạc quay sang nhìn bà ta: "Thím à, con trai thím mất tích thì thím phải đi tìm chứ? Lại chạy tới đây đòi người với tôi? Thím bị gì vậy?" "Hay trên mặt tôi có viết mấy chữ 'tôi biết anh ta ở đâu' à?" Thím Đại Ngưu lớn tiếng đáp: "Chính là cô! Nhị Tráng nhà tôi đi vào núi với cô, cô đã về rồi mà nó thì vẫn mất tích, chắc chắn là cô giấu nó đi rồi!" Bà ta giơ tay chỉ vào Du Uyển Khanh, chửi ầm lên: "Tri thức Du! Cô đã có tri thức Hoắc rồi mà còn dụ dỗ con trai tôi! Đồ hồ ly tinh như cô, có cầu xin tôi cũng không cho cô bước vào cửa nhà tôi!" Du Uyển Khanh bị chọc tức đến bật cười: "Thím à, thím không có vấn đề gì về đầu óc thật đấy chứ?" "Thím nhìn con trai thím rồi nhìn lại bạn trai tôi xem, tôi mà bỏ một người đàn ông tốt như vậy để đi dây dưa với cái thứ 'dưa méo cà vẹo' nhà thím á?" Cô lạnh lùng nhìn thím Đại Ngưu: "Tôi – Du Uyển Khanh – thà ở vậy cả đời cũng không thèm gả cho con trai thím!" "Chưa nói đến việc con trai thím xấu xí thế nào, chỉ riêng cái chuyện có bà mẹ chồng lắm chuyện, hay gây sự, thích nói xấu và độc đoán như thím, thì ai mà xui xẻo mới bước vào cái nhà đấy?" Lời của Du Uyển Khanh chọc đúng vào nỗi đau của thím Đại Ngưu. Nhà bà ta có mấy đứa con trai mà chưa ai lấy được vợ, một phần lớn là vì bà ta một bà mẹ chồng nổi tiếng độc miệng. Ngoài Ngưu Nhị Tráng còn ra dáng chút đỉnh thì mấy đứa khác đều lười biếng, không có nhà nào có con gái muốn gả vào. Nghĩ tới chuyện đau lòng, thím Đại Ngưu tức đến phát điên, giơ nắm đấm định đập lên người Du Uyển Khanh. Du Uyển Khanh né được, tránh khỏi đòn tấn công. "Đồ tiện nhân! Tôi phải đánh chết cô!" Thím Đại Ngưu lại nhào tới, cơn giận khiến bà ta mất hết lý trí, chỉ muốn đánh ngã Du Uyển Khanh, xem cô còn dám lên mặt nữa không. Du Uyển Khanh né liên tiếp mấy lần, cơn giận của thím Đại Ngưu đã lên đến đỉnh điểm. Bà ta vớ lấy một hòn đá bên ruộng, ném mạnh về phía cô. Cô vẫn né được, thím Đại Ngưu lại tiếp tục lao tới. Thấy vậy, Du Uyển Khanh thầm nghĩ: Đến lượt mình phản công rồi. Cô nhấc chân, đá mạnh một cú. Một cú đá trực diện khiến thím Đại Ngưu bay ra xa hơn hai mét, ngã sóng soài lên mấy bụi mạ đã cấy cố định trên ruộng. Đội trưởng Lã vừa nhận tin chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng đó, gương mặt ông ấy méo xệch vì xót ruộng: "Ngô Thúy Hoa! Bà đang làm cái gì đấy?!" "Bà lại phát điên cái gì nữa hả?!" Thím Đại Ngưu ngã sõng soài trong bùn, bùn lầy bắn tung tóe đầy mặt, mắt và miệng đều bị bùn che kín, không nhìn rõ cũng không nói được gì. Chỉ còn biết cố gắng lau mắt, chùi miệng liên tục. Du Uyển Khanh thấy vậy thì sắc mặt dịu lại một chút, nói: "Đội trưởng Lã, cuối cùng anh cũng tới rồi. Tôi không hề chủ động gây sự, những bác chú xung quanh đây đều có thể làm chứng." Nghe vậy, đội trưởng Lã liếc nhìn cô một cái, trong lòng nghĩ: Tri thức Du này cũng không biết kiểm soát lực, làm hỏng biết bao nhiêu mạ rồi. Anh ta đau lòng đến mức chỉ muốn đập cho Ngô Thúy Hoa một trận. "Thật đấy, đội trưởng Lã, tôi không gây sự. Thím Đại Ngưu đánh tôi, tôi chỉ tránh thôi, cho đến khi bà ta cầm đá ném tôi, còn nhào đến định đánh tiếp, tôi mới phản công nhẹ nhàng một chút." Không đúng, chính xác là... đá lại một cái. Cô tỏ vẻ vô tội: "Tôi đã kiềm chế lực rồi mà." Nghe đến đây, đội trưởng Lã và những xã viên xung quanh đều giật giật khóe miệng. Đã đá người bay cả mấy mét mà còn gọi là kiềm chế lực? Có người không nhịn được hỏi: "Tri thức Du, vậy nếu không kiềm chế thì cô có thể đá người bay xa bao nhiêu?" Du Uyển Khanh nhìn đội trưởng Lã, rồi mới nhỏ giọng nói: "Nếu là thân hình như đội trưởng Lã, tôi dùng hết sức thì có thể đá bay xa năm mét." Thật đấy, cô từng thử rồi, kiếp trước trước khi chết cô từng đá bay một tên lính Nhật, khiến anh ta đập thẳng vào thân cây, gãy cả lưng. Nghe vậy, đội trưởng Lã trừng mắt nhìn cô: Cô nàng này... chẳng lẽ đang muốn đá cả mình à?! Anh ta tức giận quay sang nhìn Ngô Thúy Hoa đang đứng ngây ra giữa ruộng: "Ngô Thúy Hoa, bà còn đứng đó làm gì nữa? Mau lên bờ ngay!" "Mạ bị bà đè nát cả rồi đó! Tự bà tìm cách mà bổ sung lại mạ!" Anh ta mắng không tiếc lời: "Mới được ăn no có hai ngày mà đã bắt đầu làm loạn rồi." Thím Đại Ngưu cuối cùng cũng lau sạch được bùn trong miệng, liền tức tối nhìn đội trưởng Lã: "Là do Du Uyển Thanh còn đàn bà lắm chuyện kia đá tôi bay xuống ruộng, đòi bồi thường thì đi tìm cô ta mà đòi!" Đội trưởng Lã chưa đợi Du Uyển Khanh mở miệng đã nói: "Là bà ra tay trước, còn định dùng đá ném người! Giỏi lắm! Không sợ bị tống vào đồn à?" Thấy đội trưởng Lã không bênh mình, các xã viên xung quanh cũng đều lên tiếng giúp Du Uyển Khanh, thím Đại Ngưu tức đến ngồi phệt xuống đất khóc hu hu: "Đội trưởng Lã! Là cái con tiện nhân Du Uyển Khanh kia dụ dỗ con trai tôi vào núi! Cô ta thì không sao, còn con trai tôi Nhị Tráng đến giờ vẫn chưa về!" Nghe vậy, Du Uyển Khanh giận dữ quát lớn: "Đến giờ rồi bà còn dám vu oan nhả bậy? Xem ra hồi nãy tôi đánh bà vẫn còn nhẹ quá!" Nói xong, cô định xông lên tiếp tục đánh thím Đại Ngưu, nhưng bị đội trưởng Lã quát lớn ngăn lại: "Đánh, đánh, thích đánh lắm phải không? Vậy tôi đưa cả hai lên trụ sở đại đội mà đánh!" Trong lòng anh ta thầm nghĩ: Liên quan đến sự mất tích của một người và danh tiếng của một nữ thanh niên tri thức, chuyện này tuyệt đối không thể qua loa. Sau đó, Du Uyển Khanh và thím Đại Ngưu thật sự bị dẫn tới trụ sở đại đội. Một vài người đang làm đồng xung quanh cũng bị gọi đến, thím ba Chu, bác cả Chu và mấy người thím đã cùng vào núi với Du Uyển Khanh hôm nay cũng đến luôn. Đại đội trưởng mặt lạnh như tiền, không nói lời nào. Bí thư chi bộ cũng không còn cười nữa, nhìn thím Đại Ngưu nhếch nhác rồi quay sang hỏi Du Uyển Khanh: "Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Du Uyển Khanh nhanh chóng lên tiếng, kể lại toàn bộ đầu đuôi sự việc, không thiên vị, không thêm bớt, từng lời từng chữ đều rõ ràng. Cô nói: "Đại đội trưởng, bí thư, sáng nay tôi cùng các thanh niên tri thức khác đi lên công xã, sau khi về thì định cùng tri thức Hoắc vào núi nhặt củi. Nhưng đang đi giữa đường thì đại đội trưởng gọi anh ấy đi." Đại đội trưởng nhẹ ho một tiếng, gật đầu: "Đúng vậy, tôi có việc tìm Hoắc Lan Từ nên đã gọi cậu ta đi." Du Uyển Khanh tức giận nghiến răng: "Sau khi chia tay với tri thức Hoắc, tôi gặp thím ba Chu, bác cả Chu và thím tư Tạ, rồi cùng họ vào núi nhặt củi, cùng đi, cùng về, chưa từng rời nhau." "Vậy mà thím Đại Ngưu vu oan cho tôi, làm nhục danh dự tôi, chẳng phải muốn ép tôi chết sao?!" Thím ba Chu và bác cả Chu lập tức đồng tình, lớn tiếng xác nhận Du Uyển Thanh không hề nói dối. Thím ba Chu nói lớn: "Tri thức Du nhặt củi sát bên tôi, từ đầu đến cuối không hề rời ra, căn bản chưa từng thấy Nhị Tráng." "Ngô Thúy Hoa, ai nói với bà là Nhị Tráng đi cùng tri thức Du?" Bác cả Chu nghiêm giọng chất vấn: "Bà làm vậy chẳng phải là hại người sao?!"