Vợ quân nhân thập niên 1960 có chút “cay”: Sĩ quan độc miệng bá đạo cưng chiều
Nạp Lan Dực12-11-2025 09:23:41
Mãi đến mười giờ tối, cả nhóm mới đến được nhà khách của công xã Ninh Sơn. Cán bộ trẻ tuổi với vẻ mặt mệt mỏi nhìn họ nói:
"Các anh chị cứ nghỉ ngơi tạm ở đây một đêm, sáng mai trước tám giờ đến văn phòng thanh niên tri thức của công xã, lúc đó sẽ biết mình được phân về đội sản xuất nào, rồi đi theo người của đội về."
Nói xong, anh ta cùng chú trung niên rời đi. Ông lão đánh xe bò còn phải chờ họ lấy hành lý xuống mới có thể về.
Nhà khách không đủ phòng, cuối cùng đành phải ba người một phòng, ở tạm qua đêm.
Du Uyển Khanh và Trương Hồng Kỳ ở cùng phòng. Quách Hồng Anh như cái đuôi không dứt ra được, nhất quyết đòi chen vào. Trương Hồng Kỳ thấy cô ta bày ra vẻ mặt tội nghiệp, bèn hỏi ý Du Uyển Khanh, thấy cô không phản đối thì mới miễn cưỡng đồng ý.
Cô ấy nói nhỏ:
"Tôi thà ở cùng Quách Hồng Anh còn hơn ở với Cốc Tiểu Như."
Người đó là một "trùm tạo drama" chính hiệu.
Du Uyển Khanh cũng chẳng để tâm, dù sao cũng chỉ là một đêm.
Chỉ cần Quách Hồng Anh ngoan ngoãn, không gây ồn ào, cứ làm cái phông nền biết điều thì chuyện gì cũng dễ bàn.
Cô không hề biết rằng từ đây về sau, ở đâu có Du Uyển Khanh, Quách Hồng Anh cũng không dám làm loạn, cái miệng như bị khóa lại, ngoan cực kỳ.
Quách Hồng Anh thật sự rất sợ Du Uyển Khanh, nhưng đồng thời cũng mâu thuẫn trong lòng, thấy cô rất lợi hại nên muốn lại gần kết bạn.
Ông nội cô ta từng dặn, sau khi xuống nông thôn nên kết bạn với những người có khí chất ngay thẳng, tài giỏi. Làm gì thì làm theo họ, chắc chắn không sai.
Nhưng khí chất ngay thẳng là cái gì thì cô ta không hiểu.
Chỉ biết rằng Du Uyển Khanh đánh nhau rất giỏi, Trương Hồng Kỳ thì cao lớn, nhìn là biết không dễ chọc, chắc chắn cũng rất lợi hại.
Cô ta cho rằng hai người kia chính là kiểu người mà ông nội từng nói đến.
Hiện giờ cô ta hối hận không để đâu cho hết vì đã nói linh tinh trên tàu, lỡ đắc tội với Du Uyển Khanh, nên bây giờ mới cố bám riết không buông.
Các loại cảm xúc phức tạp đan xen khiến cô ta càng trở nên nhút nhát, không dám làm loạn nữa, vì vậy ba người cũng yên ổn qua đêm.
Sáng hôm sau, cả nhóm đến văn phòng thanh niên tri thức chờ phân công.
Trương Hồng Kỳ nhỏ giọng nói:
"Nếu được phân cùng đội với cô thì tốt quá."
Du Uyển Khanh:
"Hy vọng là vậy."
Trương Hồng Kỳ là người tốt, biết che chở bạn bè, hiểu chuyện. Du Uyển Khanh rất có cảm tình với cô ấy.
Lần này có tất cả ba mươi sáu thanh niên tri thức được phân về năm đội sản xuất.
Du Uyển Khanh, Âu Kiến Quốc, Quách Hồng Anh, Trương Hồng Kỳ, Cốc Tiểu Như, Sở Minh và Lý Quốc Đống được phân về đại đội Ngũ Tinh.
Người đến đón họ là đại đội trưởng của đội, một người đàn ông trung niên trạc hơn bốn mươi tuổi, nhìn cao khoảng 1 mét 7, gầy, nước da ngăm đen, trông không dễ gần.
Ông ấy nói bằng tiếng Quảng:
"Thanh niên tri thức phân về đại đội Ngũ Tinh thì đi theo tôi."
Nói xong chẳng thèm quan tâm họ có hiểu hay không, cứ thế quay người đi thẳng ra khỏi văn phòng.
Du Uyển Khanh đi được mấy bước thì phát hiện Âu Kiến Quốc và mấy người khác vẫn còn ngơ ngác đứng im, bèn nói:
"Đi thôi, vừa rồi là đại đội trưởng của chúng ta đấy."
Bên ngoài văn phòng có xe bò chờ sẵn, họ chất hành lý lên rồi theo đại đội trưởng đi tiếp.
Không xa văn phòng là cửa hàng hợp tác xã. Đại đội trưởng dừng lại nhìn cả nhóm:
"Cho các cô cậu ba mươi phút, mua xong thì về đại đội. Ngày mai phải bắt đầu làm việc rồi, không có thời gian ra thị trấn mua nữa đâu."
Thấy mọi người còn đang mơ hồ, Du Uyển Khanh đành làm phiên dịch giúp.
Đại đội trưởng có phần bất ngờ, quay sang nhìn cô:
"Cô biết nói tiếng Quảng à?"
Du Uyển Khanh gật đầu:
"Biết một chút ạ."
Đại đội trưởng cười cười:
"Biết được một chút cũng tốt, chỉ sợ mấy đứa không hiểu thì giao tiếp khó khăn."
Nói xong, ông ấy thở dài:
"Đem đám trẻ con miền Bắc các cháu tới miền Nam bọn ta, không cùng ngôn ngữ, nói chuyện còn khó."
Nói rồi ông ấy ngồi xổm xuống đất hút thuốc lào.
Du Uyển Khanh không có gì cần mua, cũng ngồi xổm xuống nói chuyện với đại đội trưởng:
"Chú đội trưởng, đại đội Ngũ Tinh mình có bao nhiêu thanh niên tri thức vậy ạ?"
Đội trưởng đáp:
"Trước đây có bảy nam, ba nữ. Cộng thêm các cháu bây giờ là mười bảy người."
Du Uyển Khanh lại hỏi:
"Có phải tất cả đều ở trong khu tập thể thanh niên tri thức không ạ?"
Đại đội trưởng lắc đầu:
"Có hai người không ở khu tập thể."
"Giờ thì trong khu tập thể đang có năm nam, ba nữ. Thêm mấy đứa các cháu nữa chắc chắn là chật. Nhân lúc còn chưa quá bận, phải xây thêm vài căn, không thì không đủ chỗ."
Bên văn phòng thanh niên tri thức cũng đã nói, sau này sẽ còn nhiều đợt nữa được phân về đây.
Đại đội trưởng vừa nghĩ đến đó liền muốn chửi thề hiện giờ mấy đứa thanh niên tri thức ở đây không có vấn đề gì về nhân phẩm, cũng không gây chuyện, chỉ là làm việc quá chậm, như rùa bò, nhìn mà nhức cả răng.
Du Uyển Khanh không muốn ở chung với người khác, cô nghĩ một chút rồi hỏi:
"Chú đội trưởng, trong thôn có nhà nào trống không? Cháu có thể thuê ở riêng, cháu không quen sống tập thể."
Đại đội trưởng đánh giá cô một lượt. Cô gái này xinh quá, ba mẹ nghĩ gì mà lại để cô xuống nông thôn như thế?
"Không có. Nếu cháu muốn ở riêng, thì tự bỏ tiền ra xây một căn cạnh khu tập thể. Nhưng nếu sau này cháu về thành phố, căn nhà ấy sẽ thuộc về đại đội."
Ông ấy như vô tình hỏi thêm một câu:
"Nhìn dáng vẻ cháu là biết được nuông chiều từ nhỏ, sao ba mẹ lại để cháu xuống nông thôn vậy?"
Du Uyển Khanh mỉm cười nhẹ nhàng:
"Năm ngoái cháu tốt nghiệp cấp ba, tìm không được việc. Đúng lúc có tuyên truyền đi xây dựng nông thôn, cháu liền đăng ký xuống đây."
Nói chuyện thêm một lúc, mọi người lần lượt mua xong đồ trở ra.
Đại đội trưởng chỉ tay về phía bưu điện, dặn dò:
"Muốn gửi điện tín báo bình an thì nhanh lên, không thì tự viết thư sau cũng được."
Chỉ có vài người đi gửi điện, còn lại quyết định ổn định chỗ ở rồi mới viết thư.
Du Uyển Khanh gửi một bức điện tín cho ba:
"Con đã đến nơi, đừng lo. Ổn định xong con sẽ viết thư."
Từ công xã Ninh Sơn đến đại đội Ngũ Tinh khoảng 5 cây số, đi bộ mất hơn một tiếng đồng hồ.
Khi cả nhóm tới nơi thì đã hơn 10 giờ tối.
Khu tập thể của đại đội Ngũ Tinh nằm dưới chân núi, gồm 5 căn nhà liền kề.
Giữa là nhà bếp và phòng ăn, bên trái hai căn cho nam ở, bên phải hai căn cho nữ.
Đại đội trưởng chỉ vào một căn bên phải nói:
"Căn này đang trống, bốn nữ thanh niên tri thức ở đây trước."
"Ba nam thì ở hai căn bên trái, giường còn trống, tự chọn chỗ mà ở."
Ông ấy vừa dứt lời thì thấy một người đàn ông chạy tới.
Người này cao lớn, thân hình vạm vỡ, mặt vuông chữ điền, mắt to. Anh ta cười với đội trưởng:
"Đại đội trưởng, cháu về muộn rồi."
Nói xong liền đi mở khóa hai phòng bên trái, quay sang nhìn ba thanh niên mới:
"Mỗi phòng còn giường trống, các cậu tự chọn phòng."
Đại đội trưởng nói với cả nhóm:
"Cậu ấy tên là Lục Quốc Hoa, là thanh niên tri thức đợt đầu tiên đến đây, cũng là người phụ trách khu tập thể."
"Có chuyện gì thì cứ tìm cậu ấy."
Nói xong, đại đội trưởng nhìn về phía Du Uyển Khanh:
"Tri thức Du, cháu cứ ổn định trước đã, tối nay đến nhà chú một chuyến, mình bàn chuyện xây nhà riêng cho cháu."
Trương Hồng Kỳ nghe vậy thì nhìn sang Du Uyển Khanh:
"Cô định xây nhà ở riêng à?"
Du Uyển Khanh gật đầu:
"Về sau còn có thêm trí thức trẻ được phân về nữa."
Một câu này vừa như ngẫu nhiên lại đầy hàm ý, những điều nên nói và không nên nói đều được cô nói ra.
Trương Hồng Kỳ quay sang nhìn đại đội trưởng:
"Đại đội trưởng, cháu cũng muốn xây nhà, chuyển ra ngoài ở."
Quách Hồng Anh cũng vội vàng phụ họa:
"Cháu cũng muốn xây nhà dọn ra ngoài!"
Đại đội trưởng dặn rõ ràng:
"Tự bỏ tiền xây, đội sẽ cấp đất. Nhưng nếu sau này các cháu về thành phố, nhà đó sẽ thuộc về đại đội."
Khu tập thể thanh niên tri thức vốn nằm dưới chân núi, xung quanh đều là đất khô cằn, trồng lúa cũng chẳng ra gì, diện tích thì thừa, muốn xây cứ xây.
Cốc Tiểu Như không ngờ ba người kia đều muốn dọn ra ngoài. Cô ta cũng muốn, nhưng tiền đem theo không nhiều, không dám tiêu bừa.
Cô ta lén lút liếc nhìn Sở Minh, thấy anh ta không có ý định dọn ra ngoài thì thở phào nhẹ nhõm.
Đại đội trưởng nói tiếp:
"Chút nữa sẽ có người mang khẩu phần ban đầu cho thanh niên tri thức tới hai mươi cân khoai lang, năm mươi cân ngũ cốc thô, mười cân đậu. Số lương thực này phải ăn đến vụ chia lương thực mùa hè."
"Nếu ai không mang chiếu trúc hay chiếu cỏ, thì bảo Lục Quốc Hoa dẫn đến nhà chú Trần Thất để đổi."
Dặn dò xong xuôi, đại đội trưởng rời đi.
Căn phòng Du Uyển Khanh và các cô gái sẽ ở là hình chữ nhật, hai bên trái phải mỗi bên ba chiếc giường gỗ đơn rộng khoảng 1 mét vuông tổng cộng 6 thanh niên tri thức sẽ ở chung phòng.
Sau khi Du Uyển Khanh và mọi người mua được chiếu trúc, dọn dẹp xong giường chiếu cũng đã 11 giờ trưa. Khẩu phần ăn được phát tới.
Vì hiện tại vẫn phải ăn tập thể nên Du Uyển Khanh mang một phần khoai lang và ngũ cốc nộp cho Lục Quốc Hoa.
Trương Hồng Kỳ và Quách Hồng Anh thấy vậy cũng làm theo.
Đến khoảng 12 giờ, các thanh niên tri thức khác lần lượt quay về.
Lục Quốc Hoa đã nấu xong bữa trưa.
Món chính là cháo ngũ cốc nấu với khoai lang.
Ngoài ra, trên bàn còn hai chiếc mâm men sứ to một đựng rau khoai lang luộc, một đựng đậu đũa xào.
Đây chính là khẩu phần bữa trưa hôm nay của cả nhóm.