Vợ quân nhân thập niên 1960 có chút “cay”: Sĩ quan độc miệng bá đạo cưng chiều
Nạp Lan Dực12-11-2025 10:16:09
Du Uyển Khanh hơi bất ngờ:
"Chúng ta mới chỉ đang tìm hiểu, bây giờ đã nói với gia đình, có phải hơi sớm quá không?"
Người này làm việc thật dứt khoát, lại còn ngoài dự liệu.
Hoắc Lan Từ nhướn mày:
"Không sớm, đợi em lớn rồi là có thể kết hôn."
Thật ra anh muốn nói là 18 tuổi là có thể kết hôn, nhưng anh biết rõ Du Uyển Khanh sẽ không đồng ý, nói ra chỉ tổ bị mắng.
Trong đại viện, ai cũng nghĩ Hoắc Lan Từ sẽ cô độc cả đời. Trước khi gặp Du Uyển Khanh, chính anh cũng cho là như vậy. Anh không nghĩ mình có thể tìm được một cô gái mình thích để cùng sống đến cuối đời.
Ngay cả ông, ba mẹ và anh em anh cũng đã chuẩn bị tinh thần cho chuyện anh sẽ sống một mình suốt đời. Vì vậy, lần này viết thư về nhà chắc chắn sẽ khiến ba mẹ anh kinh ngạc tột độ.
Du Uyển Khanh chỉ cười nhẹ, cô còn nhỏ, chuyện kết hôn hãy để sau.
Hôm nay nhà ăn quốc doanh có món cá hấp và thịt ba chỉ xào, Hoắc Lan Từ gọi hai món mặn này, thêm một món rau xanh, mỗi người một bát cơm.
Hai người mới ăn được nửa bữa thì Sở Minh, Âu Kiến Quốc và Lý Quốc Đống cũng vào, ba người đều chào hỏi lịch sự.
Họ đều là người biết điều, không có ý định lại gần ngồi ăn cùng bàn.
Du Uyển Khanh không nhịn được cảm thán đúng là thanh niên tri thức ở đại đội Ngũ Tinh rất thông minh, dễ hòa đồng, cũng biết giữ khoảng cách phù hợp với người khác.
Cô nhỏ giọng nói với Hoắc Lan Từ:
"Nếu trong khu tập thể thanh niên tri thức không có người gây chuyện kia, không khí chắc sẽ dễ chịu hơn nhiều."
Hoắc Lan Từ gắp một miếng cá cho cô:
"Không cần nhắc đến người khiến mất hứng trong bữa ăn, sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị."
"Bình thường cũng đừng để người xui xẻo đó trong miệng."
Du Uyển Khanh bật cười khẽ:
"Anh nói đúng."
Lý Quốc Đống nhìn cặp đôi nhỏ đang trò chuyện vui vẻ, khẽ nói với Sở Minh và Âu Kiến Quốc:
"Hai người họ đúng là hợp nhau thật đấy."
Sở Minh vẫn im lặng ăn cơm, Âu Kiến Quốc nhìn anh ta:
"Gần đây không thấy Cốc Tiểu Như quấn lấy anh nữa nhỉ."
"Đừng nhắc đến cô ta, xui xẻo." Sở Minh nghiến răng, cô ta đâu phải không quấn lấy anh ta nữa, chỉ là không làm trò trước mặt người khác thôi.
Ánh mắt của Cốc Tiểu Như khi nhìn anh thật sự rất đáng sợ, giống như chó sói nhìn thấy miếng thịt.
Bất cứ lúc nào cũng có thể nhào đến cắn anh ta một miếng.
Âu Kiến Quốc và Lý Quốc Đống không khách khí gì, cười phá lên. Lý Quốc Đống còn dặn dò:
"Đừng sợ, chỉ cần anh luôn đi cùng bọn tôi thì có thể giữ được... 'trong sạch'."
Sở Minh gật đầu lia lịa. Anh ta thật sự thấy lời của Lý Quốc Đống có lý, có những người phụ nữ, khi đã trở nên độc ác thì cái gì cũng dám làm.
Nghĩ lại quá khứ, trong lòng đầy cay đắng.
Du Uyển Khanh nghe hết đoạn đối thoại của ba người, cô thầm bật cười trong bụng
Cốc Tiểu Như là kiểu "cực phẩm" gì mà khiến ai cũng tránh như tránh ôn dịch thế kia?
Hai người ăn xong còn mang thêm một phần thịt ba chỉ xào về nhà để ăn tối.
Đến chỗ hẹn, Cao Khánh Mai và Hà Tiểu Duyên cùng mấy người đã đứng đợi sẵn. Vừa thấy Du Uyển Khanh và Hoắc Lan Từ đến, Hà Tiểu Duyên lập tức tiến lại nói:
"Lúc nãy tôi thấy có người đi xe đạp chở tri thức Cốc về rồi."
Du Uyển Khanh tò mò hỏi:
"Các cô không biết người đó sao?"
Mấy người cùng lắc đầu. Cao Khánh Mai chậm rãi nói:
"Chưa từng thấy người đó bao giờ. Trông khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc đồ Tôn Trung Sơn, dáng dấp cũng ổn, nhìn rất có khí chất."
So với những nam thanh niên tri thức, người đàn ông kia mang theo khí chất trưởng thành và nho nhã.
"Với lại hai người họ vừa đi vừa nói cười, lúc nhìn thấy chúng tôi thì cứ như không quen biết vậy." Vương Ngọc Bình cười khẽ,"Cái dáng vẻ đó, cứ như thể sợ bọn mình tranh giành đàn ông với cô ta ấy."
Trên đường quay về đại đội Ngũ Tinh, cả nhóm vô tình gặp một người đàn ông đang đạp xe đi ngang qua. Chờ hai bên đi cách xa nhau, Cao Khánh Mai mới nhỏ giọng nói:
"Chính là người đó, mấy người có ai nhận ra không?"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đều lắc đầu.
Cứ tưởng thực sự chẳng ai biết, thì Hoắc Lan Từ chậm rãi mở miệng:
"Phó chủ nhiệm Ủy ban huyện Nam Phù – Trần Niên Hùng."
Cả nhóm nghe xong lập tức dừng bước, quay đầu nhìn Hoắc Lan Từ. Lục Quốc Hoa cau mày:
"Sao cô ta lại quen Trần Niên Hùng?"
Trương Thiết Sinh đoán:
"Có khi là bà con thân thích?"
"Không thể nào." Trương Hồng Kỳ lắc đầu,"Nhà họ Cốc không có thân thích gì ở miền Nam, chuyện này cả ngõ đều biết."
Một nữ thanh niên tri thức mà lại đi lại thân thiết với phó chủ nhiệm ủy ban huyện, đối với bọn họ mà nói, không phải chuyện tốt.
Vương Ngọc Bình quay sang nhìn Du Uyển Khanh:
"Lần này cô thật sự phải cẩn thận với cô ta đấy."
Cô ấy không tin một người như Trần Niên Hùng lại rảnh rỗi đến mức đích thân đưa đón một nữ thanh niên tri thức chắc chắn là có âm mưu.
Sở Minh cau mày:
"Trần Niên Hùng cũng là người của công xã Ninh Sơn. Mấy năm trước chỉ là thư đồng của một nhà địa chủ, chính anh ta đã tố giác địa chủ và ép cậu chủ nhà đó đến chết, cuối cùng được làm cán bộ nhỏ của công xã."
"Hai năm gần đây anh ta hại không ít người, không biết thế nào mà lại may mắn trèo lên được Ủy ban huyện."
Trước khi đến huyện Nam Phù, Sở Minh đã tìm hiểu kỹ tình hình nơi đây, tuy không quen biết Trần Niên Hùng, nhưng có nghe về những chuyện liên quan đến anh ta:
"Năm nay anh ta 32 tuổi, chết đến bốn bà vợ, không có lấy một đứa con."
Nhiều người nói Trần Niên Hùng tạo nghiệp quá nhiều, nên bị báo ứng đổ lên đầu vợ mình.
"Lẽ nào Trần Niên Hùng để mắt tới Cốc Tiểu Như rồi?" Quách Hồng Anh bị suy đoán của mình làm cho giật mình sợ hãi.
Trương Hồng Kỳ cũng nghĩ đến khả năng này. Nếu chuyện đó là thật, Cốc Tiểu Như sẽ không dễ dàng tha thứ cho những ai từng đắc tội với cô ta.
Vì chuyện này mà cả nhóm đều mất hứng.
Về đến nhà, Hoắc Lan Từ hỏi Du Uyển Khanh:
"Em có lo không?"
Du Uyển Khanh lắc đầu:
"Không lo chút nào."
Nếu Cốc Tiểu Như thật sự dám dùng Trần Niên Hùng để đối phó mình, thì cô cũng không ngại để huyện Nam Phù thay một phó chủ nhiệm Ủy ban khác.
Thay được một người thì cũng thay được người thứ hai.
Chuyện này đâu phải chưa từng xảy ra.
Thấy cô thực sự không lo lắng, Hoắc Lan Từ mới yên tâm:
"Dù cô ta có lấy Trần Niên Hùng, em cũng không cần sợ."
"Mọi chuyện đã có anh lo."
Chỉ cần anh còn ở đây, sao có thể để cô bị bắt nạt?
Du Uyển Khanh liếc nhìn anh một cái, trong đầu lại nghĩ đến sự "lắm mối" của anh, chắc chắn quen biết nhiều người. Cô khẽ gật đầu:
"Được rồi, em sẽ dựa vào anh bảo vệ."
Mơ đi.
Du Uyển Khanh từ trước đến nay chưa từng giao phó an nguy của mình cho bất kỳ ai khác.
Cùng lúc đó, khi Vương Ngọc Bình và những người khác về đến khu tập thể thanh niên tri thức, liền thấy Cốc Tiểu Như ngồi trước cửa, trong tay còn cầm một miếng thịt. Cô ta tươi cười nói:
"Hôm nay tôi mua hai cân thịt, tối nay mời mọi người ăn thịt nhé."
Hà Tiểu Duyên nhìn miếng mỡ trong tay Cốc Tiểu Lộ, thầm nghĩ trong bụng:
Tự dưng hào phóng thế? Chắc chắn có âm mưu.
Nhưng mà, người ta cười nói lễ phép thì không tiện từ chối, huống gì thịt ai lại chẳng thích ăn.
Không ăn là đồ ngốc.
"Được đấy, hôm nay là tôi nấu ăn, vậy thì tôi sẽ làm món thịt kho nhé."
"Dù tay nghề tôi không bằng tri thức Du, nhưng cũng không tệ đâu."
Cốc Tiểu Như nhìn Hà Tiểu Duyên không chỉ lấy sạch hai cân thịt, mà còn lôi Du Uyển Khanh ra để chọc tức mình.
Cô ta vốn định nổi nóng, nhưng lại nhớ đến lời người kia đã nói ban sáng, đành phải cố nín giận, trên mặt vẫn giữ nụ cười:
"Sao lại thế được, tay nghề của cô còn giỏi hơn tri thức Du nhiều, tôi mong được ăn lắm rồi."
Bề ngoài thì điềm đạm, nhưng trong lòng thì hận đến nghiến răng.
Thầm rủa:
Đồ chết tiệt Hà Tiểu Duyên, tham ăn như thế, sao không chết vì nghẹn thịt luôn đi.
Chờ đấy, rồi sẽ có ngày cô phải trả giá.