Vợ quân nhân thập niên 1960 có chút “cay”: Sĩ quan độc miệng bá đạo cưng chiều
Nạp Lan Dực12-11-2025 10:18:14
Thím Đại Ngưu nghe vậy thì không ngừng lắc đầu:
"Không, không thể nào! Nhất định là cô đã giấu con trai tôi đi!"
"Giấu con trai bà?" Một giọng nói lạnh lùng từ ngoài trụ sở đội vang lên:
"Bà tưởng con trai bà là ai mà để tri thức Du phải tốn công tốn sức đi giấu?"
Hoắc Lan Từ đẩy xe đạp bước vào, anh liếc mắt nhìn thím Đại Ngưu:
"Ai nói với bà là Ngưu Nhị Tráng cùng bạn gái tôi vào núi? Mau khai ra. Nếu không, lát nữa dân quân đến đưa đi thì đừng trách."
"Bên núi Bắc chắc sẽ rất hoan nghênh bà đến ở nhờ vài ngày đấy."
Nghe đến núi Bắc, mặt thím Đại Ngưu lập tức tái mét. Bên đó mỗi tháng đều phải làm kiểm điểm tư tưởng, mà bà ta lại là người hay thích dẫn người đi ném đồ thối vào họ. Nếu thật sự bị đẩy qua đó, một mình bà ta làm sao địch lại năm người?
Bà ta vội vàng nói:
"Là tri thức Cốc, Cốc Tiểu Như nói với tôi là Nhị Tráng đi theo tri thức Du vào núi!"
"Tôi thấy đã gần năm giờ rồi mà Nhị Tráng vẫn chưa về, nên mới đi tìm tri thức Du gây chuyện. Tôi thật sự không cố ý đâu."
Hoắc Lan Từ quay sang nhìn đại đội trưởng:
"Đại đội trưởng, phiền chú cho người gọi tri thức Cốc đến đối chất. Không thể để bạn gái cháu bị vu khống, mang tiếng xấu thế này được."
Anh cười lạnh một tiếng:
"Kẻ đứng sau vụ này đúng là hiểm độc, rõ ràng muốn phá hoại sự đoàn kết giữa xã viên và thanh niên tri thức, không thể tha thứ nhẹ tay được."
Bí thư đại đội gật đầu đồng tình:
"Đúng là không thể để một con sâu làm rầu nồi canh như vậy tồn tại trong đại đội."
"Ai đi gọi tri thức Cốc ở khu tập thể thanh niên tri thức?"
Một đứa trẻ tầm mười tuổi lập tức nhảy lên:
"Bí thư, cháu đi gọi tri thức Cốc!"
"Cháu cũng đi!"
Sau đó mấy đứa nhỏ cùng ùa chạy đi. Bên ngoài trụ sở đội, càng lúc càng có nhiều người tụ tập đến xem náo nhiệt.
Đại đội trưởng quay sang nhìn thím Đại Ngưu:
"Chuyện này đã rất rõ ràng. Tri thức Dư hôm nay hoàn toàn không gặp con trai bà. Có khi nào Nhị Tráng đi chơi đâu đó mà chưa về không?"
Thím Đại Ngưu lắc đầu:
"Không thể. Tri thức Cốc đến nhà tôi chơi thì tình cờ gặp thằng bé ra ngoài. Nó nói với tri thức Cốc là nó định vào núi tìm tri thức Du."
Hoắc Lan Từ chẳng buồn nghe tiếp lời thím Đại Ngưu, anh bước đến cạnh Du Uyển Khanh, hỏi nhỏ:
"Em không sao chứ? Bà ta có làm em bị thương không?"
"Không, em có phản công lại rồi." Du Uyển Khanh lắc đầu, rồi hỏi:
"Anh làm sao biết em ở đây?"
"Có mấy đứa nhỏ đang chơi bên sông, thấy anh đạp xe qua cầu thì la lên gọi. Ai cũng biết thanh niên tri thức đẹp nhất là bạn gái anh, nên chúng nó mới kể với anh chuyện này."
Khi biết tin, Hoắc Lan Từ hận không thể mọc cánh mà bay đến.
Đội trưởng Lã nghe hai người họ nói chuyện thì thầm trong bụng đầy bực bội: Có gì mà bị thương đâu. Bị thương là Ngô Thúy Hoa kìa, bị một cú đá bay xa hai mét, đủ cho bà ta nhớ đời rồi.
Cốc Tiểu Như không ngờ rốt cuộc chuyện lại dây đến mình, đành phải chậm rãi lê bước tới trụ sở đại đội. Nghe tin, Quách Hồng Anh và Trương Hồng Kỳ cùng mấy người khác cũng kéo nhau tới xem. Trương Hồng Kỳ thấy Cốc Tiểu Như đi quá chậm thì tức giận tiến lên nắm lấy cổ tay cô ta lôi đi:
"Cốc Tiểu Như, đại đội trưởng gọi cô tới ngay mà cô còn lề mề, bộ có ý kiến với đại đội trưởng à?"
Nghe vậy, Cốc Tiểu Như nghiến răng nói:
"Trương Hồng Kỳ, Du Uyển Khanh cho cô được bao nhiêu lợi ích mà khiến cô nịnh bợ đến mức chạy trước chạy sau vì cô ta thế hả?"
Cô ta cố gắng giật tay ra, nhưng Trương Hồng Kỳ lại là người cao to lực lưỡng, nắm tay như gọng kìm, khiến cô ta tức đến mức muốn chửi thề.
Trương Hồng Kỳ liếc nhìn Cốc Tiểu Như:
"Loại người như cô, làm chuyện gì cũng toàn tính toán thiệt hơn, thì làm sao hiểu được sự chân thành quý giá đến nhường nào, càng không biết thế nào là một mối quan hệ trong sáng."
Nghĩ đến chuyện Cốc Tiểu Như từ nhỏ đã biết lợi dụng đám trẻ trong ngõ, cô ấy càng thấy con người này thật sự hư hỏng từ trong bản chất.
"Đừng phí lời với loại người như vậy." Quách Hồng Anh bước lên, kéo tay còn lại của Cốc Tiểu Như, nhanh chóng lôi đi về phía trụ sở đại đội.
"Đi nhanh một chút." Gương mặt Lục Quốc Hoa u ám, bước chân cũng vô thức nhanh hơn.
Anh ta sợ rằng nếu người ở khu tập thể thanh niên tri thức đến trễ, tri thức Du sẽ bị người ta bắt nạt.
Sắc mặt Trương Thiết Sinh và mấy người khác cũng trầm xuống. Vì nhà của xã viên trong đội sản xuất cách khu tập thể thanh niên tri thức khá xa, nên họ không biết chuyện Du Uyển Khanh xô xát với thím Đại Ngưu, cho đến khi mấy đứa nhỏ chạy đến báo thì họ mới hay chuyện.
Cao Khánh Mai nhắc nhở một câu:
"Người trong khu tập thể thanh niên tri thức phải đoàn kết. Chỉ cần một người bị bắt nạt, thì sẽ có người thứ hai, thứ ba bị theo sau."
Kẻ ít nói nhất, tồn tại mờ nhạt nhất trong nhóm Quý Thanh lạnh lùng cười một tiếng:
"Điều đáng sợ nhất là có người trong khu tập thể thanh niên tri thức lại tham gia vào chuyện này."
Anh ấy là người về nông thôn từ năm ngoái, từ trước đến nay, mối quan hệ giữa nhóm thanh niên tri thức và xã viên vốn dĩ rất hòa thuận, đây là lần đầu tiên có chuyện ẩu đả xảy ra. Mà họ ai cũng biết tính cách của Du Uyển Khanh cởi mở, dễ gần, hay cười nếu không bị người ta chọc đến mức không thể nhịn thì tuyệt đối cô sẽ không gây chuyện.
Trụ sở đại đội gọi Cốc Tiểu Như đến, chứng tỏ chuyện này có liên quan đến cô ta.
Quý Thanh, người vốn sợ phiền phức, trong lòng cũng phải rủa thầm một câu:
Thật đúng là một con phá hoại chính hiệu.
Sắc mặt Cốc Tiểu Như lúc trắng lúc xanh, trong lòng cũng đang chửi thầm thím Đại Ngưu và Ngưu Nhị Tráng là hai kẻ vô dụng, không chỉ không làm gì được Du Uyển Khanh mà còn kéo cả cô ta xuống nước.
Một nhóm người kéo đến trụ sở đại đội, Quách Hồng Anh lên tiếng lớn:
"Đại đội trưởng, Cốc Tiểu Như tới rồi."
Nói xong, cô ta buông tay Cốc Tiểu Như, đi đến bên cạnh Du Uyển Khanh, lo lắng hỏi:
"Tri thức Du, cô không sao chứ?"
Du Uyển Khanh lắc đầu:
"Tôi không sao. Mà sao các cô cũng đến đây?"
Hà Tiểu Duyên bước lên đứng phía sau Du Uyển Khanh:
"Nghe lũ nhỏ nói cô đánh nhau với thím Đại Ngưu, chúng tôi không yên tâm nên đến xem."
Vương Ngọc Bình và những người khác lần lượt đứng sau lưng Du Uyển Khanh và Hoắc Lan Từ, ngay cả Lý Văn Châu cũng nhận được tin rồi vội vàng chạy đến. Tổng cộng mười sáu thanh niên tri thức cùng đứng về một phía, còn Cốc Tiểu Như đứng ở giữa thím Đại Ngưu và Du Uyển Khanh tạo nên một khung cảnh đối lập rõ rệt.
Bí thư đại đội Chu Bình An nhìn về phía Du Uyển Khanh, bất ngờ nhận ra không chỉ nhóm trí thức đứng về phía cô, mà cả chị dâu ông ấy là đồng chí Trần Bội Văn (bác cả Chu) cùng mấy người phụ nữ khác cũng đứng về phía cô, rõ ràng là muốn bênh vực cho tri thức Du.
Nhìn lại, đội trưởng Lã cũng đang lén lút dịch chân qua bên này, Chu Bình An chỉ thấy đau đầu:
Trên người Du Uyển Thanh này rốt cuộc có điểm gì mà lại khiến bao nhiêu người đứng về phía cô như thế?
Thanh niên tri thức thì không nói, bọn họ xưa nay vẫn rất đoàn kết, Cốc Tiểu Như vốn là ngoại lệ.
Nhưng còn xã viên của đại đội thì sao?
Cũng đều đứng về phía Du Uyển Khanh. Có ai giải thích được chuyện này là sao không?
Người ngoài nhìn vào chắc tưởng là Du Uyển Khanh dẫn theo cả đám người bắt nạt Cốc Tiểu Như và Ngô Thúy Hoa mất.
Bí thư Chu nhìn sang Cốc Tiểu Như:
"Tri thức Cốc, có đúng là cô đã nói với thím Đại Ngưu là cô thấy Ngưu Nhị Tráng vào núi tìm tri thức Du không?"
Nghe vậy, Cốc Tiểu Như kinh ngạc quay đầu nhìn thím Đại Ngưu:
"Thím ơi, sao thím có thể nói như thế? Cháu chỉ nói với thím là tri thức Du vào núi, rồi Ngưu Nhị Tráng cũng vào núi. Cháu còn hỏi thím trên núi có cái gì mà hết người này đến người khác kéo nhau vào, thím còn bảo là chắc đi hái rau dại."
"Lúc nào cháu nói là đồng chí Nhị Tráng vào núi để tìm tri thức Du chứ? Thím đang vu oan cho cháu đấy! Cháu đối xử với thím tốt như vậy, có đồ ăn ngon cũng chia phần, vậy mà thím lại hãm hại cháu như thế!"
Nói xong, nước mắt cô ta rơi lả chả, trông chẳng khác nào một đóa bạch liên yếu ớt giữa gió trời.