Chương 36: Nghe Tám Chuyện Ăn Ngon Hơn

Vợ quân nhân thập niên 1960 có chút “cay”: Sĩ quan độc miệng bá đạo cưng chiều

Nạp Lan Dực 12-11-2025 10:13:45

Bí thư đại đội Chu Bình An là một người đàn ông trung niên chưa đến bốn mươi tuổi, dáng người không cao, ngũ quan đoan chính, làn da ngăm đen đó là dấu vết của những năm tháng lao động để lại. Nhìn ông ấy rất có thần, lại hay cười. Ông ấy nói: "Thôi được rồi, dù ông không nhắc thì bọn trẻ này cũng chẳng dám lười đâu." Nói xong, ông ấy nở nụ cười đầy tự hào: "Ông cứ thử sang mấy đại đội bên cạnh mà xem, sẽ biết đám thanh niên tri thức của đại đội Ngũ Tinh nhà chúng ta ngoan ngoãn đến mức nào." Kế toán Diệp cũng gật đầu phụ họa: "Đúng đấy, đám thanh niên tri thức của đại đội ta thật sự rất nghe lời, không gây chuyện. Dù làm việc hơi chậm chút nhưng cần cù chịu khó. Mấy người không biết chứ, mấy hôm trước tôi đến nhà mẹ vợ chơi, đi ngang qua khu tập thể thanh niên tri thức đại đội kia thì thấy mấy người đang đánh nhau đấy." "Đại đội trưởng và bí thư của họ sắp phát điên luôn rồi." Trương Thiết Sinh dịch lại ngay tại chỗ, các thanh niên tri thức nghe xong đều lộ vẻ mặt hứng thú, muốn hóng hớt thêm. Du Uyển Khanh cười hỏi: "Kế toán Diệp, bọn họ đánh nhau vì chuyện gì vậy?" Nghe tám chuyện ăn cơm còn ngon hơn. Kế toán Diệp thở dài: "Hình như là đến phiên một nữ thanh niên tri thức nấu cơm, nhưng mấy cậu con trai không đi đốn củi. Không có củi, cô ấy không nấu cơm. Đến khi tan làm mọi người phát hiện chẳng có cơm ăn, rồi cãi nhau, cãi xong thì động tay động chân luôn." Quách Hồng Anh nghe Trương phiên dịch thuật lại thì kinh ngạc vô cùng: "Vậy... là con trai và con gái đánh nhau à?" Kế toán Diệp gật đầu: "Khu tập thể thanh niên tri thức bên đó có bảy nữ và ba nam. Bình thường nam lo đốn củi, gánh nước, nữ lo nấu cơm." Vương Ngọc Bình nhỏ giọng nói: "Rõ ràng là lỗi của mấy cậu con trai. Đã nhận việc gánh nước đốn củi thì phải làm cho đàng hoàng chứ." "Đúng vậy! Không có củi thì nấu cơm kiểu gì?" Hà Tiểu Duyên nhíu mày: "May mà khu tập thể thanh niên tri thức bên mình chưa xảy ra chuyện như thế, chứ không thì sao sống nổi?" Cao Khánh Mai gật đầu: "Ai cũng phải đi làm, công việc ở khu tập thể thanh niên tri thức không thể chỉ một người làm được." Ở khu tập thể của họ, mỗi ngày sẽ phân công một người nấu cơm, ai cũng biết người nấu cơm bận rộn, nên đến trưa tan làm mọi người sẽ về sớm một chút để phụ. Có thời gian thì cả nhóm sẽ rủ nhau ra chân núi kiếm củi. Ngoài ra còn có nhánh dâu chặt từ cuối năm ngoái, nên không lo thiếu củi. Việc gánh nước là của nam thanh niên tri thức, nữ thì chẳng cần bận tâm mấy chuyện đó. Thực ra, các nam thanh niên tri thức làm nhiều hơn nữ, nhưng chưa từng ai phàn nàn. Khi mấy anh ấy có quần áo rách, đem nhờ các cô may vá, bất kỳ cô nào cũng sẵn lòng giúp, chưa từng kể lể chuyện ấy ra ngoài. Họ là một tập thể, nếu nội bộ chia rẽ thì thật sự không thể sống nổi ngày nào cũng như cực hình. Đại đội trưởng nói thêm: "Tôi biết mấy đứa đều ngoan, từ khi xuống nông thôn tới giờ chưa từng gây phiền phức cho chúng tôi." Chỉ là làm việc thì hơi chậm, chậm đến mức nhiều khi ông ấy muốn xắn tay làm thay cho lẹ. Cả năm trời, nam thanh niên tri thức cũng chỉ làm được cỡ bảy, tám công điểm mỗi ngày. Còn nữ thì khoảng năm, sáu điểm. Sau khi các cán bộ rời đi, Du Uyển Khanh bắt đầu thu dọn chén bát. Quách Hồng Anh nhỏ giọng than thở: "Tối nay cuối cùng cũng được ngủ một mình rồi." "Ngày nào cũng phải đối mặt với bộ mặt âm u của Cốc Tiểu Như, tôi sợ cô ta tranh thủ lúc tôi ngủ mà giết tôi luôn ấy." Trương Hồng Kỳ hừ lạnh một tiếng: "Cô ta mà dám." Thật ra, buổi tối Quách Hồng Anh cũng không dám ngủ sâu là để đề phòng Cốc Tiểu Như làm điều gì đó. "Chuyển ra ngoài ở thì không cần lo mấy chuyện đó nữa." Du Uyển Khanh nhìn sang Quách Hồng Anh: "Nhưng mà... cô không biết nấu ăn, sau này ăn uống làm sao?" Lý Văn Châu sau khi hẹn hò với Diệp Thục Lan thì đã đến nhà họ Diệp ăn cơm chung. Hoắc Lan Từ thì ăn cùng cô. Quách Hồng Anh mỉm cười: "Tôi ăn chung với Hồng Kỳ và Sở Minh." "Tôi sẽ học nấu ăn từ Hồng Kỳ cho giỏi, còn Sở Minh phụ trách gánh nước. Việc chặt củi thì chúng tôi cùng làm." Du Uyển Khanh gật đầu thì ra đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi, như vậy còn hơn phải quay về khu tập thể thanh niên tri thức nấu cho mười mấy người ăn mỗi ngày. Ngày đầu tiên của chiến dịch gặt lúa, tất cả đều tập trung ở sân phơi của đại đội để họp. Họp xong, chiến dịch chính thức bắt đầu. Toàn bộ nữ thanh niên tri thức được phân công đi gặt lúa, mỗi người phụ trách một thửa ruộng. Vợ bí thư là bác cả Chu tới chỉ dạy các cô cách gặt lúa, bà ấy giảng rất tỉ mỉ, dặn kỹ từng điều cần chú ý. Du Uyển Khanh xem một lát là hiểu, liền trở về ruộng của mình bắt đầu làm việc. Ruộng của các nữ thanh niên tri thức đều gần nhau bên cạnh cô là Quách Hồng Anh và Trương Hồng Kỳ, phía sau là Vương Ngọc Bình. Khi mệt còn có thể trò chuyện chút cho đỡ căng thẳng. Đội trưởng Lã là người rất giỏi phân công. Chưa đến một tiếng cúi người làm việc, Du Uyển Khanh đã cảm thấy lưng mình sắp gãy. Nếu không nhờ một tháng trước có làm ruộng, e rằng giờ cô đã ngồi bệt xuống đất. Không phải vì làm không nổi, mà là quá mỏi lưng, rất khó chịu. Cô ngẩng lên nhìn Quách Hồng Anh, thấy cô ta đã ngồi xổm xuống và vẫn kiên trì gặt tay không ngừng nghỉ. Du Uyển Khanh xoay cổ, vận động một chút rồi lại tiếp tục làm việc. Khoảng tám giờ, Hoắc Lan Từ tìm tới: "Đói chưa?" Du Uyển Khanh lắc đầu: "Chưa đói." Trước khi ra khỏi nhà cô đã ăn hai cái bánh bao nhân thịt và uống một cốc sữa, giờ vẫn chưa thấy đói. "Anh có mệt không?" Cô cười nhẹ, nhìn về phía anh. Công việc của anh là gom lúa gặt xong chất lên xe bò, rồi kéo về sân phơi của đội sản xuất. Hoắc Lan Từ lắc đầu: "Không mệt." "Em nghỉ một chút đi." Nói xong, anh cầm lấy lưỡi liềm của cô rồi cúi người bắt đầu gặt lúa. Du Uyển Khanh nhìn động tác thuần thục của anh, không nhịn được hỏi: "Anh từng làm việc này rồi à?" Rõ ràng anh mới về quê năm nay, lại là lần đầu tham gia vụ gặt lớn sao lại thành thạo như vậy? Hoắc Lan Từ đáp: "Trước đây từng làm rồi." Trưa hôm đó, khi Du Uyển Khanh về nhà thì Hoắc Lan Từ đã có mặt, nồi đang sôi sùng sục, anh thì đang rửa rau: "Em đi nghỉ đi, để anh nấu." Du Uyển Khanh lắc đầu: "Cùng làm đi, sẽ nhanh hơn." Bữa trưa chỉ có thịt muối hấp, một món rau xanh và một quả trứng luộc. Hai người ăn sạch sành sanh. Lúc này, Du Uyển Khanh mới cảm thấy mình sống lại rồi. "Bên núi Bắc có đủ lương thực không?" Cô đã mệt rã rời, đám người ở núi Bắc toàn là thư sinh và người già, chắc càng khổ hơn. Hoắc Lan Từ gật đầu: "Có đủ." Anh đã sai người mang lên đó hơn mười cân gạo trắng, vài cân bột mì cao cấp, và hai lon bột mạch nha. Hoắc Lan Từ nói: "Tối mai anh định vào núi kiếm ít đồ ăn mang về." Dù là người ở núi Bắc hay Uyển Khanh đều cần ăn thêm đồ bổ dưỡng. Du Uyển Khanh nhíu mày: "Tối đi vào núi, nguy hiểm lắm." "Không sao đâu, anh đi với Sở Minh." Hoắc Lan Từ vừa rửa bát vừa đáp: "Sở Minh thân thủ tốt, hai người cùng đi sẽ không sao." Tối hôm đó, Hoắc Lan Từ và Sở Minh vào núi. Nhưng họ không đi lâu, khoảng 12 giờ đêm đã quay về. Sáng hôm sau, khi Du Uyển Khanh tỉnh dậy, cô thấy trên bệ bếp có hai con gà rừng đã làm sạch. Hoắc Lan Từ thấy cô thức, lập tức nói: "Đi rửa mặt đánh răng trước đã. Anh nấu sẵn bữa sáng rồi, ăn xong rồi hãy đi làm." Du Uyển Khanh gật đầu, ngơ ngác đi rửa mặt. Khi ngồi xuống ăn cơm, cô mới hỏi: "Không phải nói là tối nay mới vào núi mà?"