Vợ quân nhân thập niên 1960 có chút “cay”: Sĩ quan độc miệng bá đạo cưng chiều
Nạp Lan Dực12-11-2025 09:28:20
Lúc này mọi người mới để ý rằng buổi trưa Cốc Tiểu Như không quay về.
Hà Tiểu Duyên nói: "Tôi thấy cô ta đi cùng thím Đại Ngưu của đội sản xuất."
Lục Quốc Hoa nghe vậy thì nhíu mày: "Cô ta đến nhà thím Đại Ngưu làm gì?"
"Nhà đó có năm người con trai, chỉ có con cả lấy vợ rồi, bốn người còn lại đều đến tuổi kết hôn mà vì nhà nghèo nên chẳng cưới được vợ. Một nữ tri thức trẻ như cô ta đến nhà người ta làm gì?"
"Không sợ xảy ra chuyện à."
Hà Tiểu Duyên thở dài: "Chiều nay tôi làm việc cùng cô ta, tôi sẽ nói chuyện với cô ta."
Nếu không phải cô ta luôn gây rối, thì thật ra trong khu tập thể thanh niên tri thức chẳng ai khó sống cùng.
Đã xuống nông thôn rồi mà còn không chịu sống hòa thuận với người trong khu tập thể, gặp chút chuyện thì ai còn muốn giúp cô ta?
Du Uyển Khanh và Trương Hồng Kỳ làm như không nghe thấy. Họ xuống nông thôn là để lao động, đâu phải để làm chị gái tâm lý. Ai cũng phải tự sống cuộc đời của mình. Nếu tự mình chuốc lấy rắc rối, người ngoài sao mà cản nổi?
Chiều đến khi đi làm, Hà Tiểu Duyên thấy Cốc Tiểu Như đã đến từ sớm, đang chậm rãi hái đậu xanh. Cô ấy bước tới hỏi nhỏ: "Sao trưa nay cô không về ăn cơm?"
Cốc Tiểu Như liếc Hà Tiểu Duyên với vẻ châm chọc: "Về nhìn các cô ăn à?"
Hà Tiểu Duyên bị nghẹn họng.
"Nếu cô đừng gây chuyện nữa, đừng làm mình làm mẩy, thì mọi chuyện đâu đến mức này." Hà Tiểu Duyên nhìn chằm chằm Cốc Tiểu Như: "Cô tưởng chỉ có mình cô có mắt à? Chỉ có cô mới nhìn ra tri thức Sở xuất thân tốt?"
"Cốc Tiểu Như, mọi người đâu có mù, ai cũng biết tri thức Sở giỏi. Nhưng cô nhìn xem ngoài cô ra, có nữ tri thức nào chủ động lại gần anh ta không?"
"Ý cô là gì?" Cốc Tiểu Như lạnh lùng nhìn Hà Tiểu Duyên. Cô ta không thắng nổi Du Uyển Khanh, chẳng lẽ phải để người trước mặt này giẫm lên đầu mình?
Cô ta nói: "Cô thích tri thức Sở à? Cô muốn tranh với tôi?"
Hà Tiểu Duyên cười lạnh: "Không ai trong bọn tôi thích tri thức Sở cả. Mà tri thức Sở cũng không thích mấy nữ tri thức ở khu tập thể thanh niên tri thức."
"Kể cả cô."
Cô ấy vốn có ý nhắc nhở Cốc Tiểu Như một câu, không ngờ lại bị cô ta dùng ác ý lớn nhất để suy đoán. Du Uyển Khanh nói đúng, người này lòng dạ thực sự đen tối, chẳng khác gì con chuột trong cống rãnh.
"Ý cô là gì, anh ấy không thích tôi thì là thích Du Uyển Khanh à?" Trong số các nữ tri thức thì Du Uyển Khanh là xinh nhất.
Nghĩ đến việc Du Uyển Khanh giống như yêu tinh dụ dỗ người khác, cô ta liền muốn đêm nay đi rạch nát cái mặt đó.
Không có khuôn mặt đó, thử xem tri thức Hoắc có còn nhìn cô bằng ánh mắt khác không.
Người trong khu tập thể thanh niên tri thức đều mù hết rồi, chứ cô ta thì không mù, Du Uyển Khanh không phải loại người tốt đẹp gì.
Hà Tiểu Duyên lúc này không muốn nói gì nữa, thậm chí còn thấy người như vậy bị người ta ghét bỏ cũng đáng.
Du Uyển Khanh và Trương Hồng Kỳ đang hái đậu xanh, bỗng thấy Quách Hồng Anh chạy về phía bờ ruộng, miệng còn hét: "Anh Văn Châu!"
Trương Hồng Kỳ nhớ lại chuyện Vương Ngọc Bình từng nói riêng với mình về việc Lý Văn Châu đang hẹn hò với nữ ghi chép Diệp Thục Lan. Cô ấy lẩm bẩm: "Xong đời rồi."
Nếu Quách Hồng Anh biết anh Văn Châu của cô ta đã là người yêu của người khác, chắc chắn cô ta sẽ gây chuyện.
Vừa dứt lời, họ đã thấy Diệp Thục Lan đi về phía hai người đang nói chuyện.
Trương Hồng Kỳ âm thầm rủa: "Hỏng việc rồi."
Cô ấy đặt giỏ tre xuống, lập tức chạy nhanh về phía Quách Hồng Anh.
Mới sống chung vài ngày, cô ấy vẫn khá quý cái cô nhóc nhát gan Quách Hồng Anh kia, chỉ sợ cô ta không chịu nổi cú sốc mà gây chuyện giữa đám đông, rồi kéo cả danh tiếng của mình xuống theo.
Cô ấy sợ mình chạy không nhanh bằng tốc độ Quách Hồng Anh phát điên, vội vàng hét lên: "Quách Hồng Anh!"
Lúc này, Quách Hồng Anh vừa biết được người thanh mai trúc mã của mình đã có người yêu, hoàn toàn không để ý đến ai nữa. Vừa khóc vừa nhìn chàng trai tuấn tú mặc quần đen áo sơ mi trắng trước mắt: "Anh Văn Châu, cô ấy thật sự là người yêu của anh sao?"
Lý Văn Châu đi vắng mấy hôm, không ngờ vừa về đã gặp lại cô em gái hàng xóm, còn chưa kịp hoàn hồn thì người yêu đã bước đến bên cạnh.
Anh ấy vội vàng giới thiệu hai người với nhau, nhưng chưa kịp nói hết câu thì thấy Quách Hồng Anh bật khóc.
"Đúng vậy, cô ấy là người yêu của anh." Lý Văn Châu thấy cô ta khóc, lại nhớ tới nỗi ám ảnh từ tiếng khóc lóc của cô ta hồi nhỏ: "Đừng khóc nữa, ai bắt nạt em rồi? Em nói với anh Văn Châu, anh giúp em."
Cô gái mặt tròn đáng yêu Diệp Thục Lan nhìn người yêu mình, lại nhìn nữ tri thức đang khóc rất thảm thiết, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô ấy cũng không biết nên làm gì lúc này, thì đã nghe tri thức Quách thốt lên: "Sao anh lại có người yêu được? Sao anh lại có người yêu được chứ!"
Vừa dứt lời, Trương Hồng Kỳ lập tức lao tới, bịt miệng Quách Hồng Anh lại: "Im ngay! Tri thức Du bảo cái miệng cô nên khóa lại, sao chuyện quan trọng như thế mà cô cứ quên hoài vậy?"
Nỗi sợ bị tát lại trỗi dậy, cô ta đáng thương nhìn Lý Văn Châu, còn chưa kịp nói gì thì đã bị Trương Hồng Kỳ nửa kéo nửa bế lôi đi.
Quách Hồng Anh còn muốn nói thêm, Trương Hồng Kỳ trừng mắt nhìn cô ta, nghiến răng nói nhỏ: "Im đi, còn muốn giữ danh tiếng không?"
Quách Hồng Anh không ngừng giãy giụa, nhưng sức cô ta không bằng Trương Hồng Kỳ, chỉ có thể mở to mắt nhìn bóng dáng anh Văn Châu của mình ngày càng xa, rồi lại nhìn cặp nam nữ đang đứng bên nhau, trong lòng đau như cắt, nước mắt nóng hổi không ngừng rơi xuống.
Lý Văn Châu hơi nhíu mày, định nói gì đó, thì bên cạnh Diệp Thục Lan đã lên tiếng: "Tri thức Trương và tri thức Quách là bạn cùng đợt, lúc nào cũng đi chung với nhau, quan hệ rất thân thiết. Anh không cần lo lắng tri thức Quách sẽ xảy ra chuyện."
Cô ấy nhìn người yêu mình: "Nếu có gì cần hỏi tri thức Quách, thì hãy hỏi riêng. Ở đây người qua lại đông, truyền ra ngoài thì không tốt cho cả anh lẫn cô ấy."
Cô ấy để tâm đến danh tiếng của người yêu, cũng không muốn danh tiếng của một nữ đồng chí như Quách Hồng Anh bị tổn hại.
Dù giữa họ có chuyện gì, thì nói rõ với nhau trong riêng tư mới là cách tốt nhất.
Lý Văn Châu gật đầu: "Nghe lời em."
Anh hơi cau mày: "Hồng Anh đến đội chúng ta từ bao giờ vậy?"
Hai người sóng bước đi, Diệp Thục Lan nói: "Cũng được mấy ngày rồi."
"Ở nhà chắc được cưng chiều lắm, mấy ngày đầu đi làm đều vừa khóc vừa làm việc." Diệp Thục Lan nhớ lại cảnh tượng lúc đó liền bật cười: "Khóc thì khóc, nhưng việc vẫn làm xong."
Điểm này thật đáng khâm phục.
"Ừ." Lý Văn Châu thấp giọng đáp: "Ở nhà trên có anh chị, cô ấy là út, luôn được cưng chiều. Anh nằm mơ cũng không nghĩ cô ấy sẽ đi xuống nông thôn."
Diệp Thục Lan liếc anh ấy một cái, anh ấy không nghĩ tới, nhưng cô ấy thì đã đoán được.
Chắc chắn là vì muốn tìm anh ấy mà đến đây.
Cô ấy nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng không nói gì thêm. Dù đã là người yêu, nhưng tình cảm lớn lên cùng nhau từ nhỏ cũng không thể so sánh. Hà tất phải làm lớn chuyện.
Nếu anh ấy có thể xử lý tốt chuyện này, thì cô ấy cứ xem như không biết gì cả.
Còn nếu không...
Nghĩ đến đây, cô ấy thầm thở dài trong lòng.
Cô ấy cũng không biết kết cục sẽ ra sao.
Trương Hồng Kỳ kéo Quách Hồng Anh trở lại ruộng đậu xanh, nói: "Nếu cô còn khóc nữa, đến lúc danh tiếng cũng mất, cô sẽ không ngẩng đầu lên nổi đâu."
Quách Hồng Anh vừa nấc vừa ấm ức nhìn Trương Hồng Kỳ: "Tôi đâu có muốn, chỉ là... quá đau lòng thôi."
"Sao anh ấy có thể lén lút yêu người khác chứ!"