Chương 11: Nói Nữa Là Đánh Tiếp Đấy

Vợ quân nhân thập niên 1960 có chút “cay”: Sĩ quan độc miệng bá đạo cưng chiều

Nạp Lan Dực 12-11-2025 09:21:24

Cô gái cao to vạm vỡ ngồi cạnh bên cạnh Du Uyển Khanh và chàng trai da trắng, cao gầy ngồi đối diện đều không nhịn được mà bật cười. Cô gái mặc váy liền kiểu phương Tây tên Quách Hồng Anh bị người ta cười nhạo như vậy, mặt lập tức đỏ bừng. Cô ta nghiến răng đứng bật dậy, chỉ vào Du Uyển Khanh nói: "Cô đang xúc phạm người khác!" "Vừa lên tàu đã khóc lóc thút thít, chắc chắn là không hài lòng vì bị ủy ban khu điều đi nông thôn, đúng là loại tư sản ham hưởng thụ!" Lời còn chưa dứt, cái bạt tai của Du Uyển Khanh đã vung tới mặt Quách Hồng Anh. Đánh xong, cô mới nhìn bàn tay của mình: "Da mặt cô dày thật, đánh mà tay tôi còn thấy đau." Quách Hồng Anh từ nhỏ đến lớn chưa từng bị tát, lập tức lao lên muốn liều mạng với Du Uyển Khanh, nhưng bị cô thuận tay ấn mạnh đầu vào cửa sổ xe: "Nếu tôi còn nghe thấy cô tùy tiện vu khống, chụp mũ người khác, tôi sẽ đánh rụng hết răng của cô!" Pha ra tay này khiến những người xung quanh chấn động. Có người thấy Quách Hồng Anh xinh xắn, không nỡ để cô ta bị bắt nạt, liền lên tiếng trách mắng Du Uyển Khanh: "Nữ đồng chí kia, cô ấy chỉ nói vài câu thôi mà, sao cô lại ra tay đánh người được?" "Đúng đó, đúng đó!" Du Uyển Khanh ấn mạnh đầu và má Quách Hồng Anh một cái, khiến cô ta đau đến mức chỉ biết rên rỉ, không thốt nổi một câu. Lúc này Uyển Khanh mới quay lại nhìn mấy người đàn ông vừa lên tiếng: "Tôi bình thường không đánh người, người tôi đánh thì không phải là người." Nói xong, cô đẩy mạnh Quách Hồng Anh trở lại chỗ ngồi của cô ta. Cô chẳng thèm quan tâm ánh mắt kinh ngạc của những người đó khi nhìn thấy gương mặt mình. Cô nói: "Ba mẹ tôi đều là cựu quân nhân, anh trai tôi đang đóng quân bảo vệ biên giới. Tôi là thanh niên tri thức đi xuống cơ sở, gốc gác trong sạch, cô lại há miệng ra nói tôi là tư sản ham hưởng thụ, cô nói xem, cô có đáng bị đánh không?" Cô liếc nhìn Quách Hồng Anh đang khóc rấm rứt: "Cái váy liền cô mặc, giày da, đồng hồ đeo tay, cộng lại hơn hai trăm tệ, so với tôi, cô mới giống tiểu thư tư sản ham hưởng thụ!" Không phải thích chụp mũ người khác à? Vậy thì chơi luôn, xem ai sợ ai. Sắc mặt Quách Hồng Anh lập tức thay đổi, vừa khóc vừa phản bác: "Tôi không phải, tôi không phải tiểu thư nhà tư sản, cô vu khống tôi!" "Ba tôi là xưởng trưởng nhà máy dệt ở Thủ Đô, mẹ tôi là chủ nhiệm ủy ban khu phố, chị tôi là diễn viên trong đoàn văn công, anh tôi là đại đội trưởng." Nói đến gia thế, Quách Hồng Anh liền lộ vẻ tự hào, mặt sưng đỏ vẫn hếch lên nhìn Du Uyển Khanh: "Tôi mới không phải là tư sản xấu xa gì cả!" Người xung quanh nghe thấy cô ta kể về gia đình mình, không ít nam thanh niên bắt đầu kín đáo quan sát cô ta, âm thầm suy tính trong lòng. Du Uyển Khanh thầm mắng trong bụng: Đồ ngu. Việc gì cũng đem khoe ra hết là sao? Không hiểu ba mẹ cô ta nghĩ gì, lại để loại người này ra ngoài, không sợ bị người ta ăn đến sạch cả xương sao? Du Uyển Khanh liếc cô ta một cái: "Câm miệng, nói thêm câu nào nữa tôi lại đánh tiếp đấy." Quách Hồng Anh cảm thấy mình sắp tức đến nổ tung. Người phụ nữ này thật quá thô lỗ, quá đáng, nhưng khổ nỗi cô ta lại không đánh lại, chỉ đành co ro ngồi về chỗ, lấy tay che mặt tiếp tục rấm rứt khóc. Cô gái ngồi bên cạnh Du Uyển Khanh bật cười, giơ ngón cái khen: "Đã quá!" Cô ấy rất thích kiểu người thẳng thắn, mạnh mẽ như vậy. Cô ấy tò mò hỏi: "Tôi tên Trương Hồng Kỳ, người Thủ Đô, được điều về nông thôn ở công xã Ninh Sơn, huyện Nam Phù, tỉnh Quảng. Còn cô tên gì?" Du Uyển Khanh mỉm cười: "Tôi tên Du Uyển Khanh, người thành phố Thương Dương, cũng được điều về công xã Ninh Sơn, huyện Nam Phù, tỉnh Quảng." Chàng trai ngồi cạnh Quách Hồng Anh có chút bất ngờ nhìn sang hai người kia: "Tôi tên là Âu Kiến Quốc, người Thủ Đô, cũng đi xuống công xã Ninh Sơn." Trương Hồng Kỳ bật cười ha ha: "Trùng hợp thật đấy, vậy chúng ta có thể đi cùng đường rồi." Còn Quách Hồng Anh, vừa nãy còn đang khóc sướt mướt, đột nhiên ngừng khóc, cô ta lau nước mắt trên mặt rồi nhìn về phía họ: "Tôi... tôi cũng đến công xã Ninh Sơn." Ba người nghe vậy liền nhìn nhau, cuối cùng Trương Hồng Kỳ không nhịn được hỏi: "Cô không khóc nữa à?" Nghe vậy, Quách Hồng Anh lại bắt đầu tỏ vẻ tủi thân, nước mắt lại lăn dài, cô ta nhìn chằm chằm Du Uyển Khanh người đang tỏ vẻ dửng dưng: "Tôi... tôi chỉ nói sai một câu, cô cũng thật là quá đáng..." Nói đánh là đánh, còn ngang tàng hơn cả mấy kẻ đầu gấu trong khu tập thể nhà cô ta. Du Uyển Khanh thấy bộ dạng đó của cô ta thì không nhịn được mà bật cười. Cô vốn đã xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, lúc cười càng thêm quyến rũ, ngay cả Quách Hồng Anh cũng không thể nào ganh tị nổi. Cô nói: "Tôi rất thích dạy dỗ mấy kẻ ăn nói linh tinh, hoan nghênh cô tiếp tục nói sai." "Vận động tay chân một chút cũng có lợi cho tuổi thọ." Quách Hồng Anh bị lời nói của cô chặn họng, đánh không lại, cãi cũng thua, biết làm sao bây giờ? Cô ta vừa lau nước mắt, vừa tủi thân nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu không ngừng suy nghĩ phải làm thế nào để gỡ lại thể diện. Cuối cùng phát hiện... chẳng có cách nào cả. Trương Hồng Kỳ và Âu Kiến Quốc nhìn thấy cảnh đó cũng không nhịn được mà lén cười. Nhìn kiểu này, họ thấy Quách Hồng Anh thật ra chỉ là miệng nhanh hơn não, hơi nhát một chút, nhưng biết điều đánh không lại, cãi không xong thì né, thế cũng được xem là thức thời rồi. Du Uyển Khanh cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ về tình hình hiện tại. Bây giờ là tháng 5 năm 1968. còn gần mười năm nữa mới có thể khôi phục lại kỳ thi đại học, phải hơn chục năm mới tới thời kỳ cải cách mở cửa. Sau khi chọn đi xuống nông thôn, cô cũng không biết cơ hội quay về thành phố sẽ đến vào lúc nào. Ba cô nói sẽ tìm cách giúp cô trở về, nhưng dù có vận động xoay xở tốt đến đâu, việc quay lại cũng không dễ dàng. Nếu dễ thì sau những năm 70 cũng sẽ không có chuyện bắt buộc một số người phải đi xuống nông thôn. Thực ra, với cô thì dù sống ở nông thôn cũng không thành vấn đề. Cô khỏe mạnh, lại có dị năng, sống ở đâu cô cũng có thể tự lo cho bản thân thật tốt. Mười năm tiếp theo cô sẽ sống ẩn mình ở nông thôn, đợi đến khi cải cách mở cửa thì quay lại thành phố mua đất, xây nhà cho thuê, làm bà chủ nhà trọ, nghỉ hưu sớm, sống cuộc đời an nhàn tuổi già. Nghĩ tới tương lai như vậy, cô cảm thấy thật đẹp đẽ. Đang nghĩ ngợi, cô phát hiện con "quái vật khóc nhè" vừa mới nức nở khóc lóc lúc nãy giờ đã ngủ lăn quay, đầu lắc lư qua lại, trên mặt vẫn còn in rõ dấu tay. Thấy vậy, cô cũng có phần ngạc nhiên đúng là người có "tâm hồn lớn". Du Uyển Khanh nhìn sang Trương Hồng Kỳ bên cạnh và Âu Kiến Quốc đối diện, thấy hai người đều đã nhắm mắt không biết là đã ngủ hay chỉ đang nhắm mắt dưỡng thần. Cô nhớ lại ánh mắt tràn đầy mong đợi và trong sáng của hai người họ khi nói về việc đi xuống nông thôn, trong lòng thở dài một tiếng. Bọn họ không biết rằng, cuộc sống ở nông thôn không hề đẹp đẽ như tưởng tượng. Từ cuối thập niên 50 đến cuối thập niên 70, suốt gần hai mươi năm, có hàng chục triệu thanh niên tri thức bị điều đi nông thôn. Có người thuận lợi trở về thành phố, có người trở về với đầy vết thương, cũng có người ở lại quê cả đời. Thậm chí, có người còn bỏ mạng nơi đó, trong những năm tháng tươi đẹp nhất của cuộc đời. Nghĩ tới đó, cơn buồn ngủ kéo tới, cô cũng nghiêng đầu ngủ thiếp đi. Cô bị đánh thức bởi có người lắc vai. Đôi mắt sắc lạnh lập tức mở ra, khi thấy đó là Trương Hồng Kỳ, cô liền nhắm mắt lại, lấy lại bình tĩnh, nở một nụ cười nhàn nhạt: "Đồng chí Trương, có chuyện gì sao?" Trương Hồng Kỳ chớp mắt, lại nhìn kỹ Du Uyển Khanh, khi đối diện với nụ cười quyến rũ kia, cô thở phào nhẹ nhõm, không ngừng tự nhủ trong lòng chắc chắn là mình nhìn nhầm rồi. Đồng chí Du xinh đẹp như vậy, sao có thể có ánh mắt hung dữ được chứ? Nhất định là mình còn chưa tỉnh ngủ thôi.