Vợ quân nhân thập niên 1960 có chút “cay”: Sĩ quan độc miệng bá đạo cưng chiều
Nạp Lan Dực12-11-2025 09:31:33
Du Uyển Khanh mỉm cười nói: "Tôi mua ít thịt, mai mời mọi người ở khu tập thể thanh niên tri thức đại và đội trưởng tới ăn cơm."
Những người đang làm việc trên ruộng đều nghe thấy lời cô nói. Có một bà thím nhỏ giọng với người bên cạnh:
"Xây nhà tốn tiền rồi, giờ còn mua nhiều đồ như thế, đúng là một con nhỏ hoang phí."
"Đúng thế, con dâu kiểu này thì ai mà dám cưới về nhà?"
Bác cả Chu vừa nói chuyện với Du Uyển Khanh lúc nãy nghe vậy liền quay đầu nhìn mấy người kia:
"Cô gái như cô ấy đâu phải các người muốn là được đâu."
Nói xong, bà ấy lại cúi đầu tiếp tục làm việc.
Một đám người ngồi đó chê bai tri thức Du, mơ tưởng hão huyền. Họ không nghĩ xem mười dặm tám thôn này có nhà nào nuôi được một cô gái trắng trẻo xinh đẹp như cô chưa? Nhìn là biết không phải xuất thân bình thường. Một người như vậy ai cưới nổi? Người ta liệu có thèm nhìn đến mấy nhà này không?
Mọi người nghe bác cả Chu nói thì chỉ cười trừ, chẳng ai dám phản bác. Ai mà dám đắc tội với vợ của bí thư chi bộ chứ? Lỡ ngày mai bị phân đi gánh phân thì chết.
Du Uyển Khanh đã rào lại mảnh đất vườn một phân bên ngoài bằng hàng rào tre. Cô vừa dựng xe đạp bên ngoài, chuẩn bị mở cửa thì thấy Hoắc Lan Từ từ nhà bên đi tới:
"Cô mua được thịt không?"
Du Uyển Khanh mỉm cười gật đầu: "Mua được rồi."
Cô mở cửa rồi bắt đầu dỡ đồ trên xe đạp xuống. Hoắc Lan Từ thấy thế lập tức tiến lên giúp một tay.
Đặt đồ lên bàn bát tiên trong nhà, cô nói:
"Hôm nay tôi chỉ mua ít thịt ba chỉ và một ít xương để mai nấu canh. Mai tôi còn vào núi bắt gà rừng, thỏ rừng nữa."
Hoắc Lan Từ không nghĩ nhiều, nhẹ nhàng nói:
"Để tôi đi cùng cô."
"Hôm nay tôi đã kiếm đủ mười điểm công rồi." Hôm nay anh được phân công đi khai hoang, sức khỏe tốt, làm nhanh, một buổi sáng là xong việc.
Du Uyển Khanh gật đầu:
"Được."
"Để tôi vào núi trước, anh ăn trưa xong hẵng đi, tôi đợi ở con đường lần trước. Đi cùng sẽ bị bàn tán, đi tách ra sẽ tốt hơn."
Buổi trưa ăn xong, Du Uyển Khanh đeo gùi rồi ra ngoài. Trương Hồng Kỳ biết cô sắp vào núi, kéo cô sang một bên thì thầm căn dặn:
"Cẩn thận nhé, đừng vào sâu trong rừng."
Du Uyển Khanh gật đầu: "Yên tâm, tôi không vào sâu đâu."
Cô men theo con đường lần trước đi một đoạn mới thấy Hoắc Lan Từ đang đợi. Anh cũng đeo một cái gùi, chỉ là to hơn của cô rất nhiều.
Du Uyển Khanh lấy từ gùi ra hai chiếc bánh bao thịt:
"Anh chưa ăn trưa đúng không?"
Trong siêu thị không gian có sẵn rất nhiều bánh bao thịt đã làm sẵn. Trong phòng nghỉ còn có bếp điện từ, hấp lên một chút là ăn được.
Hoắc Lan Từ nhận bánh bao, khẽ nói cảm ơn. Vừa đi vừa tò mò hỏi:
"Lần trước cô một mình vào rừng sâu, không sợ nguy hiểm à?"
"Lần trước là ngoài ý muốn, thực sự là đi lạc. Tôi từ nhỏ đã theo ba học một ít võ, chỉ cần không gặp dã thú lớn thì đều ứng phó được."
Cái anh chàng này, lại đang dò xét mình đây mà.
Đã nói là đi lạc thì anh có hỏi một ngàn lần cũng vậy thôi.
Cô cũng chẳng cần giấu chuyện biết võ. Chỉ riêng vụ đánh cho Cốc Tiểu Như một trận nhừ tử, ai mà còn tin cô là loại yếu đuối chứ?
Hoắc Lan Từ mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ:
Có ngu mới tin thực sự tin lần trước cô đi lạc.
Hôm đó lúc gặp lợn rừng, anh chỉ lo giết nó, ban đầu còn không nhận ra điểm gì khác thường. Mãi đến khi quay về, anh mới chợt nhớ lại lúc ấy cô quá bình tĩnh, dáng vẻ không giống như đang sợ hãi, mà giống như đã tính trước được mọi chuyện.
Cô chắc chắn rằng bản thân sẽ không gặp chuyện gì.
Vì thế hôm đó, anh đúng là đã xen vào việc người khác rồi. Người ta hoàn toàn có thể tự xử lý ổn thỏa.
Đang đi phía trước, Hoắc Lan Từ bỗng dừng lại, kéo Du Uyển Khanh tránh sang một bên.
Cây gậy nhọn trong tay anh ném về một hướng, cắm thẳng vào một gốc cây lớn đầu gậy còn móc theo một con rắn đang giãy.
Du Uyển Khanh mở to mắt nhìn về hướng cây gậy, rồi lại quay sang nhìn người đàn ông đang nắm tay mình:
"Tri thức Hoắc, lại là anh cứu tôi lần nữa rồi."
Vừa dứt lời, tai cô đã đỏ ửng lên, ánh mắt nhỏ nhắn lại nhìn sang bàn tay anh đang nắm tay mình chưa buông.
Hoắc Lan Từ hoàn hồn, thản nhiên buông tay cô ra:
"Phải cẩn thận hơn, dạo này rắn độc xuất hiện rất nhiều."
Du Uyển Khanh gật đầu: "Ừm."
Hoắc Lan Từ lại tiếp tục đi phía trước, trong đầu vẫn vương vấn cảm giác khi chạm vào bàn tay cô. Đôi tai cũng hơi ửng đỏ, tay siết lại vô thức rồi lại thả ra.
Du Uyển Khanh nhìn bóng lưng anh, khẽ cong môi cười.
Thật ra, cô sớm đã phát hiện con rắn kia rồi.
Nếu anh không ra tay, cô cũng sẽ dùng dị năng hệ mộc để đưa nó về chầu trời.
Chỉ là phản ứng của anh hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.
Nhanh nhẹn, chuẩn xác, vượt xa người thường.
Một người con trai thế này, là do gia đình kiểu gì mà rèn ra được?
Kiếp trước cô sống đến chết cũng chưa từng gặp người đàn ông nào hoàn mỹ như thế. Nay đã gặp được, thì làm sao có thể buông tay? Chỉ khi lôi về đặt trong chăn của mình thì mới coi là thật sự của mình.
Hoắc Lan Từ là người phát hiện con gà rừng đầu tiên, một viên đá to bằng bàn tay ném thẳng ra, gà rừng chết ngay tại chỗ.
Du Uyển Khanh đang nghĩ tới suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu liền hỏi:
"Gần đây có suối không?"
Cô đã nghe thấy tiếng nước chảy, chắc chắn gần đây có suối.
Hoắc Lan Từ xách con gà rừng gật đầu:
"Có. Cô muốn làm thịt gà luôn à?"
"Thông minh." Du Uyển Khanh cười nói:
"Nướng gà rừng ăn trước, rồi săn tiếp."
"Được." Hoắc Lan Từ dẫn cô đi một đoạn, không khác gì đường quen thuộc, đến ngay bên suối.
Sau đó Du Uyển Khanh nhìn thấy anh lấy từ bụi cỏ ra một cái nồi, rồi lại đi tìm mấy hòn đá lớn xếp thành bếp, bắt đầu nhóm lửa đun nước, làm thịt gà.
Động tác của anh gọn gàng, sạch sẽ, không cần cô đụng tay vào việc gì.
Cô ngồi xổm bên cạnh, nhìn anh làm việc, cười hỏi:
"Cái nồi này là anh chuẩn bị trước à?"
Nghĩ đến cái chum to mới được đặt trong nhà, cùng với đủ loại nồi to nhỏ, tất cả đều là Hoắc Lan Từ đem về.
Sau khi anh mang về cô mới biết không cần tem phiếu, chỉ cần có tiền.
Xem ra người này có mối quan hệ rất rộng, một lần có thể lo liệu được nhiều đồ như vậy.
Hoắc Lan Từ gật đầu: "Có những hôm không muốn về nấu cơm."
"Hôm nay để cô nếm thử tay nghề nướng gà của tôi." Anh cười:
"Tôi phải 'xử' kha khá gà rừng mới luyện được đấy."
Đợi đến khi Hoắc Lan Từ móc ra cả muối, Du Uyển Khanh mới hiểu tên này chuẩn bị từ đầu rồi, dù cô không đề nghị thì anh cũng định ra đây làm bữa.
"Vậy... vừa rồi anh cố ý ném đá chết con gà kia à?"
Hoắc Lan Từ xé một chiếc đùi gà đưa cho cô, rồi mới gật đầu: "Đúng vậy."
Du Uyển Khanh nhớ tới lời bác cả Chu dặn khi đi làm, bà ấy bảo cô tránh xa Hoắc Lan Từ, nói người này không dễ gần. Đừng nhìn vẻ ngoài anh ôn hòa, thực chất thì miệng độc tay tàn. Hồi mới đến đai đội Ngũ Tinh, chỉ vì khuôn mặt này mà làm dậy sóng cả thôn, nhiều cô gái bày tỏ tình cảm với anh.
Có một cô gái còn tới trước mặt anh tỏ tình, kết quả bị anh mắng cho khóc chạy mất.
Vừa ăn, Du Uyển Khanh vừa nhìn Hoắc Lan Từ:
"Hoắc Lan Từ, nghe nói lúc anh mới đến đại đội đã có cô gái muốn hẹn hò với anh."
"Anh còn mắng người ta đến phát khóc."
Hoắc Lan Từ bỗng ngẩng đầu nhìn cô vừa rồi cô không gọi anh là tri thức Hoắc, mà là gọi tên anh.
Khoảnh khắc ấy, lòng anh như khẽ rung động, bất chợt thấy tên mình từ miệng cô gọi ra nghe thật hay.
Anh gật đầu:
"Tôi không thích cô ấy, sao phải hẹn hò? Tôi đã từ chối rồi mà cô ấy còn cố hỏi vì sao không thích."
"Không thích thì là không thích, cần gì lý do? Không nghe lời nhẹ, thì đành phải nói lời nặng để cô ấy tỉnh ra thôi."