Chương 13: Không Bằng Một Con Bò

Vợ quân nhân thập niên 1960 có chút “cay”: Sĩ quan độc miệng bá đạo cưng chiều

Nạp Lan Dực 12-11-2025 09:22:47

Quách Hồng Anh tận mắt chứng kiến Cốc Tiểu Như vốn là một cô gái dịu dàng yểu điệu chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đã trở thành một người uể oải, tinh thần sa sút. Nhìn thấy cảnh đó, trong lòng Quách Hồng Anh càng thêm kiêng dè Du Uyển Khanh. Cô ta sợ rằng những chiêu trò này sẽ có ngày rơi xuống đầu mình mà bản thân cô ta thì chắc chắn không chịu nổi kiểu giày vò đó. Khi tàu vào ga, Cốc Tiểu Như cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Trời biết mấy ngày qua cô ta sống sót kiểu gì, bà thím kia đúng là điên thật sự đòi ăn đòi uống, hễ bị từ chối là ngồi bệt xuống hành lang khóc rống. Cô ta đã gần như bị hành hạ đến phát điên. Du Uyển Khanh và mọi người xách hành lý xuống tàu. Trong số bốn người, hành lý của Quách Hồng Anh là nhiều nhất ba túi to, cô ta không thể tự mang được, cuối cùng vẫn là mấy nam thanh niên tri thức giúp khuân xuống. Ngồi chen chúc suốt ba ngày trên tàu, đến khi hít được bầu không khí ngoài trời, Du Uyển Khanh mới cảm thấy mình như một người sống lại thật sự. Trương Hồng Kỳ bước đến cạnh cô nói: "Tri thức Du, bây giờ đã là buổi tối rồi, chúng ta phải tìm nhà khách nghỉ một đêm, sáng mai mới lên tàu tiếp đến huyện Nam Phù." Lúc lên đường, người của Ban thanh niên tri thức đã dặn họ sẽ nghỉ lại nhà khách cạnh ga một đêm, sáng hôm sau bắt chuyến tàu lúc tám giờ tới Nam Phù. Du Uyển Khanh gật đầu: "Vậy đi thôi." Số thanh niên tri thức đến Nam Phù lần này có hơn ba mươi người. Du Uyển Khanh đi đầu, vừa vào nhà khách liền xuất trình giấy giới thiệu để đăng ký một phòng. Vì phòng ở nhà khách không đủ, những ai đến sau phải ghép ba người một phòng. Lúc mọi người vẫn còn đang phân chia xem ai sẽ ngủ cùng ai, Du Uyển Khanh đã đóng cửa lại và chui vào không gian của mình. Việc đầu tiên cô làm là đi tắm. May mà có không gian, mỗi đêm cô đều tranh thủ lúc đi vệ sinh để vào đó tắm rửa chứ ba ngày giữa mùa hè nằm trên tàu, chắc bốc mùi mất rồi. Cô tắm trong khu nghỉ ngơi của văn phòng giám đốc siêu thị, sau đó bỏ quần áo vào máy giặt, rồi nấu nước nóng, pha một bát mì ăn liền. Ăn uống nghỉ ngơi xong, cô thay lại bộ đồ đã sấy khô và trở về phòng trong nhà khách. Không phải cô không muốn ngủ trong không gian, mà là sợ nửa đêm có người bất ngờ đến kiểm tra phòng. Sáng hôm sau, cả nhóm người lại lên tàu đến huyện Nam Phù, đến nơi thì đã hơn ba giờ chiều. Vừa bước ra khỏi ga, họ liền nghe thấy một giọng nói không chuẩn lắm gọi to: "Thanh niên tri thức đến công xã Ninh Sơn, tập trung bên này!" "Tất cả thanh niên tri thức đến công xã Ninh Sơn, sang bên này tập hợp!" Người đến đón họ là một nam thanh niên trẻ và một chú trung niên cả hai đều là cán bộ của công xã, phụ trách đưa đón thanh niên tri thức giữa huyện và công xã. Sau khi điểm danh xong, thấy đủ người, chú trung niên mới nói: "Quãng đường từ huyện về công xã còn hơn hai mươi cây số nữa, chúng ta phải đi nhanh một chút." Quách Hồng Anh nghe vậy trợn tròn mắt: "Phải... phải đi bộ về công xã ạ?" Rất nhiều thanh niên tri thức bị thông báo này làm cho choáng váng. Không có xe? Phải đi bộ? Hai mươi cây số, đi bộ thì bao giờ mới đến? Chú trung niên gật đầu: "Còn muốn ngồi xe như trong thành phố chắc?" Chú cười cười lắc đầu: "Các đồng chí trẻ à, đừng mơ nữa, chúng ta chỉ có thể đi bộ về thôi." "Đi, đi mau, mang hết hành lý ra chất lên xe bò ngoài kia." Anh cán bộ trẻ liếc mắt nhìn cả đám: "Điều kiện chỉ có vậy, ai không muốn đến công xã Ninh Sơn thì tự đi đến Ban thanh niên tri thức tìm cách đổi nơi khác hoặc xin về lại thành phố." Đừng có làm như thể chúng tôi quý hóa mấy người lắm. Từ năm ngoái đã bắt đầu có thanh niên tri thức được phân về công xã bọn họ rồi, mười người thì có được ba người làm được việc đã là may lắm rồi. Du Uyển Khanh quay sang hỏi chú trung niên: "Chú ơi, xe bò đâu rồi? Bọn cháu đi luôn đi ạ." Chú nghe vậy liền bật cười: "Đi, đi nào." Âu Kiến Quốc thấy hai người kia đã theo chú trung niên rời đi, liền xách hành lý theo sau. Phía sau vang lên tiếng Quách Hồng Anh gọi với theo: "Mọi người giúp tôi xách hành lý với!" Cô ta gấp đến mức sắp khóc. Cuối cùng vẫn là Âu Kiến Quốc và Trương Hồng Kỳ không đành lòng, mỗi người quay lại vác giúp cô ta một túi lớn. Du Uyển Khanh thấy vậy liền thở dài, bước lên nhận lấy túi từ tay Trương Hồng Kỳ: "Đi thôi." Cô thật sự không hiểu Quách Hồng Anh nghĩ gì. Bị ăn đòn thì sợ, mà vẫn cứ thích lảng vảng lại gần. Đó là do đánh chưa đủ nặng, hay là có khuynh hướng... thích bị hành? Những thanh niên tri thức còn lại biết có làm ầm ĩ cũng chẳng thay đổi được gì, đành cam chịu đi theo. Bên ngoài ga tàu, có một ông lão đang chờ với chiếc xe bò. Thấy mọi người đến, ông ấy nói bằng tiếng Quảng: "Đặt hành lý lên xe, còn người thì đi theo phía sau." Cả nhóm thanh niên tri thức lần này đều là người miền Bắc, ngoài Du Uyển Khanh ra thì chẳng ai hiểu tiếng Quảng, ai nấy đều đơ ra như tượng. Du Uyển Khanh đặt hành lý của mình và Trương Hồng Kỳ lên xe rồi quay sang ông cụ nói bằng tiếng Quảng: "Cảm ơn chú ạ." Kiếp trước cô vốn là người Khách Gia ở tỉnh Quảng, không những biết nói tiếng Quảng mà còn thông thạo cả tiếng Khách Gia. Cô không hề lo sẽ bị lộ, vì nguyên chủ khi nhỏ từng học tiếng Quảng với một đôi vợ chồng hàng xóm họ Hạ là người Quảng Châu. Khi còn hứng thú, cô ấy từng bám theo họ học rất lâu, chỉ là phát âm không chuẩn nên sau cùng bỏ cuộc. Vì sĩ diện, cô ấy giấu kín chuyện này, không nói với ai. Ngoài cặp vợ chồng đó, không ai biết cô ấy từng học rồi bỏ dở. Cả ông cụ và hai cán bộ công xã đều ngạc nhiên: Không ngờ một cô gái trẻ từ miền Bắc lại biết nói tiếng Quảng. Ông cụ tấm tắc: "Cô gái trẻ, cháu nói tiếng Quảng giỏi đấy!" Cũng nhờ thế, ánh mắt ông ấy nhìn cô trở nên hiền hòa hơn hẳn. Du Uyển Khanh mỉm cười: "Hàng xóm nhà cháu là người Quảng Châu, từ nhỏ cháu đã quấn lấy họ để học nói tiếng Quảng. Không ngờ hôm nay lại có dịp dùng đến." Chú trung niên nói: "Học thêm một chút cũng là điều tốt. Bọn chú chỉ mới học tiếng phổ thông từ sau khi thành lập nước thôi, nói chẳng hay chút nào." "Cũng còn đỡ," ông ấy cười nói thêm,"chứ mấy ông già trong công xã phát âm mới buồn cười cơ." Du Uyển Khanh cười đáp: "Nghe hiểu là được mà, ngôn ngữ là để giao tiếp, có thể nói chuyện trôi chảy là thành công rồi." Cô đứng bên xe bò trò chuyện với chú và ông cụ, Trương Hồng Kỳ cũng ghé lại góp chuyện đôi câu. Hành lý của đám thanh niên tri thức đã chất xong lên xe, ông cụ mới bắt đầu đánh xe bò đi. Đi được một tiếng đồng hồ, đường bắt đầu trở nên khó đi, gập ghềnh đầy ổ gà, chỉ cần không cẩn thận là trẹo chân ngay. Du Uyển Khanh và Trương Hồng Kỳ vẫn đi sát phía sau hai cán bộ, Âu Kiến Quốc dù mệt cũng cố bám kịp, chỉ có Quách Hồng Anh và mấy cô gái khác tụt lại nhiều lần, khiến cả đoàn phải dừng đợi. Xe bò dừng lại, cán bộ trẻ nói với họ: "Đã sáu giờ rồi, mọi người ăn chút gì đó rồi đi tiếp." "Chúng ta phải cố về đến công xã trước mười giờ tối." "Phải đi lâu vậy sao?" Quách Hồng Anh suýt bật khóc. Cốc Tiểu Như cũng chẳng khá hơn, trông yếu ớt sợ sệt, ngẩng đầu nói nhỏ với cán bộ trẻ: "Tôi... bọn tôi không đi nổi nữa rồi... có thể ngồi lên xe bò được không ạ?" Cán bộ trẻ liếc cô ta một cái rồi đáp lạnh lùng: "Cô đang mơ gì thế? Trên xe bò đã có cả đống hành lý nặng trịch rồi, thêm cô nữa, có mà làm con bò kiệt sức chết luôn." Anh ta thản nhiên nói: "Cô có mười người cũng không bằng một con bò làm được việc."