Chương 34: Hoắc Lan Từ, Anh Đừng Lừa Em

Vợ quân nhân thập niên 1960 có chút “cay”: Sĩ quan độc miệng bá đạo cưng chiều

Nạp Lan Dực 12-11-2025 10:12:04

Đêm khuya yên tĩnh, Hoắc Lan Từ xách theo một chiếc giỏ trúc, bước đi trong màn đêm hướng về phía núi Bắc. Suốt dọc đường, anh vô cùng cẩn thận, hễ có chút động tĩnh nào, anh sẽ lập tức từ bỏ ý định tiếp tục tiến lên. Anh dừng lại trước một căn nhà tranh tồi tàn dưới chân núi, do dự rất lâu mới rụt rè gõ nhẹ cửa. Anh luôn kiểm soát lực tay của mình, chỉ sợ dùng sức hơi mạnh một chút là cái cửa gỗ đã ọp ẹp kia sẽ đổ sụp xuống. "Két—" một tiếng, cửa gỗ mở ra. Một người đàn ông trông khoảng hơn năm mươi tuổi xuất hiện trước mặt Hoắc Lan Từ. Khi nhìn thấy anh, ông ấy khẽ cau mày: "Đã bảo cậu đừng tới nữa, sao cứ không chịu nghe lời." Hoắc Lan Từ nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra vào tối mai, giọng trầm xuống: "Cháu không yên tâm." Sầm Túc Ninh nhìn ra ngoài, Hoắc Lan Từ lập tức nói nhỏ: "Không có ai theo dõi." Biết rõ mấy người họ đã sống như chim sợ cành cong, Hoắc Lan Từ sao dám sơ suất? Sầm Túc Ninh bất đắc dĩ, chỉ đành để Hoắc Lan Từ vào trong. Căn nhà tranh có một gian chính và hai gian phòng nhỏ. Khi Hoắc lan Từ bước vào, từ hai căn phòng kia lần lượt có một người đàn ông và một đôi nam nữ đi ra. Mấy người này đều đã có tuổi. Người phụ nữ duy nhất ở đây tên là Đổng Liên Ý. Bà ấy có gương mặt hiền hòa, dịu dàng, dù đã ngoài năm mươi vẫn còn rất đẹp. Những tháng ngày khổ cực và tang thương nửa năm qua cũng không thể xóa đi khí chất và dung mạo của bà ấy. Bà ấy thở dài: "A Từ, chúng ta đã nói rất nhiều lần rồi, đừng đến đây nữa. Chúng ta không muốn liên lụy đến cháu." Những người bị họ liên lụy đã quá nhiều rồi, không cần phải kéo thêm một người trẻ tuổi vào nữa. Hoắc Lan Từ đặt giỏ trúc lên bàn, nói với bốn người: "Không cần lo cho sự an toàn của cháu. Trước khi đến cháu đã quan sát kỹ, nếu phát hiện có ai theo dõi thì cháu sẽ không đi về hướng núi Bắc." "Đây là đồ ăn cháu nấu, mọi người mau ăn chút gì đi." Đúng lúc này, trong phòng vang lên một tràng ho dữ dội. Người đàn ông mặt mày âm trầm Lộ Tĩnh An lập tức quay người bước vào phòng. Đổng Liên Ý và chồng là Phó Hạc Niên cũng nhanh chóng đi theo vào. Hoắc Lan Từ nhìn Sầm Túc Ninh người vừa mở cửa cho mình: "Chú Sầm, ông Khang bị bệnh rồi ạ?" Sầm Túc Ninh cũng đi vào trong phòng, vừa đi vừa nói: "Mấy hôm trước ra sông gánh nước thì bị người ta đẩy xuống sông, còn bị đè đầu xuống, suýt chết đuối." Nghĩ đến đây, ông ấy nghiến răng: "Nếu không phải tôi kịp thời chạy đến, chắc ông Khang đã không qua khỏi." Ánh mắt Hoắc Lan Từ lóe lên một tia sắc lạnh. Năm người họ được đưa đến đây trong bí mật, chỉ có vài người phụ trách trực tiếp biết được hành tung của họ. Giờ lại có người ra tay với ông Khang, chứng tỏ trong số người đó đã có kẻ phản bội. Anh bước theo vào phòng. Trong phòng đơn sơ hết sức, hai bên kê bằng gạch đất, phía trên đặt vài tấm ván gỗ đó chính là chiếc giường, rất nhỏ, nhưng ba người vẫn phải nằm cùng nhau. Lộ Tĩnh An nói: "Ông Khang sốt cao mãi không hạ, nếu không tìm được thuốc, e rằng khó qua khỏi." Ông Khang đã hơn sáu mươi tuổi, trên người còn có không ít thương tích cũ. Lần này bệnh nặng như vậy, cho dù cứu được thì sức khỏe cũng sẽ suy yếu nghiêm trọng. "Cháu sẽ đi tìm thuốc hạ sốt." Hoắc Lan Từ nói xong liền quay người rời khỏi. Anh về đến nhà mình, đẩy xe đạp chuẩn bị trong đêm đi đến công xã. Nhưng còn chưa kịp đạp xe rời đi, giọng nói quen thuộc đã vang lên từ phía cửa sổ: "Hoắc Lan Từ, muộn vậy rồi mà anh còn muốn đi đâu?" Giọng cô không lớn, nhưng lại truyền thẳng vào tai anh. Cả người Hoắc Lan Từ khựng lại, chậm rãi xoay người ánh đèn pin hắt ra từ tay cô gái, chiếu thẳng lên người anh. Du Uyển Khanh nói: "Đừng nói dối, em không thích người hay nói dối." Nói xong, cô cầm đèn pin ra mở cửa. Hoắc Lan Từ đã đứng ngoài cửa, Du Uyển Khanh kéo anh vào trong rồi đóng cửa lại. Cô cứ thế yên lặng nhìn anh chằm chằm. "Anh muốn đến trạm y tế công xã mua ít thuốc." Đối diện với đôi mắt nghiêm túc kia của Du Uyển Khanh, Hoắc Lan Từ cuối cùng không nỡ nói dối: "Uyển Khanh, trong số những người đang ở núi Bắc, có một người ông là bạn thân của gia đình anh, từ nhỏ đã rất tốt với anh." "Ông ấy... mấy hôm trước bị rơi xuống nước, sốt cao mãi không hạ." Nghe vậy, Du Uyển Khanh bật cười: "Anh không lừa em, em vui lắm." "Đợi một chút." Nói xong, cô quay vào phòng, đóng cửa lại. Trong không gian, cô lấy ra vài vị thuốc bắc cùng một viên thuốc hạ sốt, rồi mới ra ngoài. Cô đã thay bộ quần áo khác, khi xuất hiện trước mặt Hoắc Lan Từ, cô giơ chiếc túi vải trên tay lên: "Em mang theo khá nhiều dược liệu, giờ anh dẫn em đi gặp ông bạn cũ của anh đi, biết đâu thuốc của em có thể dùng được." "Phải rồi, còn có vài viên thuốc hạ sốt nữa." Hoắc Lan Từ gần như không thể tin nổi, anh lập tức cất xe đạp vào nhà, khóa cửa lại rồi kéo tay Du Uyển Khanh đi về phía núi Bắc. Giây phút ấy, anh thấy may mắn vì ngày trước đã chọn xây nhà gần hướng núi Bắc, dù có đi thẳng đến đó cũng không cần băng qua khu tập thể thanh niên tri thức. Hai người đi trong đêm cẩn thận như chuột nhắt ban ngày không dám ló mặt, ban đêm lén lút trốn ra ngoài. Du Uyển Khanh nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh, trong lòng cười thầm. Thật ra cô đã dùng dị năng hệ mộc dò xét quanh đây, không phát hiện điều gì bất thường. Những người trong căn nhà tranh ở núi Bắc không ngờ Hoắc Lan Từ quay lại nhanh như vậy, còn dắt theo một cô gái trẻ xinh đẹp. Đổng Liên Ý và mấy người khác đều khẽ nhíu mày, cảm thấy Hoắc Lan Từ làm vậy là quá liều lĩnh. Còn chưa kịp mở lời trách mắng, Hoắc Lan Từ đã lên tiếng trước: "Dì Đổng, đây là bạn gái cháu – Du Uyển Khanh, cô ấy có thuốc hạ sốt, cháu dẫn cô ấy đến xem tình hình của ông Khang." Nghe nói cô gái trẻ có thuốc hạ sốt, ánh mắt mọi người đều tràn đầy hy vọng nhìn về phía cô. Du Uyển Khanh nhẹ giọng hỏi: "Cháu có thể vào xem ông ấy được không ạ?" "Cháu biết một chút y thuật, muốn kiểm tra xem dùng thuốc Đông y hay Tây y thì hiệu quả hơn." Từ trong phòng vang lên tiếng của Lộ Tĩnh An: "Cho cô ấy vào đi." Du Uyển Khanh nhìn căn nhà đơn sơ, lại nghĩ đến những con người đang ẩn náu ở đây trong thời đại thế này, lòng cô dâng lên một cảm giác ngổn ngang. Cô ngồi xổm xuống, bắt mạch cho ông Khang người đã mê man vì sốt cao. Ngay lúc này, cô thầm cảm thấy may mắn vì bản thân ngày xưa học hành chăm chỉ, ít nhất trong việc bắt mạch không bị sai sót. "Bị nhiễm trùng rồi." Cô nói,"Cho ông ấy uống thuốc hạ sốt trước đã. Sau đó cháu sẽ về sắc thuốc Đông y rồi để A Từ mang đến cho ông ấy uống." Người lớn tuổi như vậy mà bị nhiễm trùng phổi thì không thể coi thường được. Nếu không có thuốc, ông cụ khó mà sống nổi thêm hai ngày nữa. Cô hòa tan thuốc hạ sốt vào nước, rồi đút cho ông cụ uống. Làm xong tất cả, cô mới cùng Hoắc Lan Từ rời khỏi. Trên đường về, Hoắc Lan Từ nắm tay Du Uyển Khanh, nhỏ giọng nói: "Uyển Khanh, cảm ơn em." Anh thật lòng cảm kích cô. Chuyện tối nay cũng khiến anh bừng tỉnh trong nhà nhất định phải trữ sẵn thuốc men. Du Uyển Khanh nhìn anh, hỏi: "Vị ông Khang đó chắc là người từng ra chiến trường, còn bốn người kia đều là văn nhân, đúng không?" Lúc bắt mạch cho ông Khang, cô đã phát hiện trên tay ông có những vết chai rất dày dấu vết của việc cầm súng lâu năm để lại. Mọi người đều gọi ông ấy là "ông Khang", chắc hẳn thân phận không tầm thường. Còn bốn người kia, chỉ nhìn khí chất cũng biết là giới trí thức. Hoắc Lan Từ gật đầu: "Em tinh ý thật, lại rất tỉ mỉ." Qua tài liệu điều tra và thời gian tiếp xúc hàng ngày, anh đã biết bạn gái mình thông minh, chỉ là không ngờ cô còn quan sát kỹ đến thế. "Ông Khang từng ra chiến trường, cũng là anh em kết nghĩa của ông nội anh." Anh chậm rãi kể lại hoàn cảnh của mấy người kia. Uyển Khanh đã đoán được rồi thì không cần giấu nữa. Anh tin tưởng Uyển Khanh, cũng tin vào sự giáo dục của ba cô – Dư Chí An, và càng tin vào ánh mắt chọn người của chính mình. Du Uyển Khanh hơi ngạc nhiên – bốn người còn lại đều là nhân tài từng du học về nước, trong đó có hai tiến sĩ, hai thạc sĩ, tất cả đều bị lặng lẽ đưa tới vùng núi xa xôi hẻo lánh này ở phương Nam. Vậy rốt cuộc là để làm gì? Cô lại liếc sang người đàn ông bên cạnh mình. Chẳng lẽ anh chỉ đơn giản là một thanh niên tri thức thôi sao?