Vợ quân nhân thập niên 1960 có chút “cay”: Sĩ quan độc miệng bá đạo cưng chiều
Nạp Lan Dực12-11-2025 09:17:19
Trên bàn đặt một máy điện đài, vài tờ giấy trắng và hai quyển sổ ghi chép.
Du Uyển Khanh lấy từ không gian ra một đôi găng tay, đeo vào rồi mới bắt đầu xem xét sổ sách.
Càng xem, lông mày cô nhíu chặt lại quản đốc Hồng lại dám lén lút bán thép và cả bản vẽ thiết kế, không chỉ thế, ông ta còn bắt tay với Phó chủ nhiệm Ủy ban khu để bán các cổ vật quý giá bị tịch thu cho người nước ngoài.
Cô nhớ đến những bảo vật trôi dạt ra nước ngoài mà mình từng thấy ở kiếp trước, nhớ đến những năm tháng quốc nhục đau đớn, và những kẻ phản quốc ăn cơm trong nước, đâm sau lưng nước mình, trong mắt liền bừng lên sát khí dữ dội.
Du Uyển Khanh chưa bao giờ tự nhận là người tốt, cũng không hứng thú làm người tốt, nhưng cô yêu đất nước này.
Không thể chấp nhận bất kỳ ai xúc phạm nó dù chỉ là một chút.
Cũng vì tình yêu với non sông này, nên kiếp trước cô mới liều chết chặn đứng đám ninja phá hủy long mạch núi Côn Luân.
Cô đặt cuốn sổ xuống, sau đó cẩn thận đọc những tờ giấy trắng bên cạnh, phát hiện nét bút in mờ trên giấy là chữ tiếng Nhật.
Lửa giận bùng lên trong lòng phản quốc thì đáng lăng trì xử tử!
Cô suy nghĩ một lát, rồi dùng tiếng Nhật viết vài bức thư, gài vào giữa các cuốn sổ ghi chép.
Điện đài, sổ sách, thư từ bằng tiếng Nhật chừng đó đủ để lôi cả nhà họ Hồng xuống mười tám tầng địa ngục.
Sau khi rời khỏi phòng làm việc, cô lại tìm khắp phòng khách, không thấy món nào đáng giá, nên tiện thể vào bếp, lấy đi hơn nửa số gạo và thịt xông khói, chỉ để lại một chút che mắt.
Rời khỏi nhà họ Hồng, cô lại mò đến nhà của Phó chủ nhiệm Ủy ban khu - Phó chủ nhiệm Trần, cũng dùng thủ đoạn tương tự làm cả nhà ông ta ngất xỉu, rồi lẻn vào tìm kiếm.
Nhà họ Trần không có mật thất, nhưng lại có một cái hố lớn đào dưới đáy thùng gạo trong bếp, bên trong giấu một chiếc rương lớn, toàn là tiền đại đoàn kết, thỏi vàng, trang sức vàng, một chiếc hộp nhỏ đựng vòng tay và dây chuyền ngọc phỉ thúy.
Nhà phó chủ nhiệm Trần không có sổ sách, không có thư từ, không có máy điện đài, vậy thì...
Cô tự tay giả mạo một vài bức thư, nhét vào hộp đựng trang sức rồi chôn lại, đặt thùng gạo lên như cũ.
Xong xuôi, cô tìm một nơi kín đáo, tối đen như mực, bước vào siêu thị không gian, đầu tiên lấy giấy bút viết một bức thư tố cáo, sau đó lên tầng hai tìm một bộ đồ nam phù hợp thời đại những năm 60-70, đi cùng giày da độn đế, đội tóc giả và mũ đen, lúc này mới rời không gian.
Dựa vào ký ức của nguyên chủ, cô tìm đến nhà Chủ nhiệm Ủy ban khu, nhặt một viên đá lớn, đập mạnh vào cửa sổ nhà ông ấy.
Tiếng kính vỡ vang lên, làm hai vợ chồng đang ngủ say trong nhà lập tức giật mình tỉnh dậy.
Chủ nhiệm Ủy ban khu và vợ bật đèn, vội chạy ra phòng khách, vừa đến nơi liền có một viên đá bay vào, Chủ nhiệm Ủy ban khi lập tức chửi lớn:
"Đứa nào to gan dám đập cửa sổ nhà ông!"
Bên ngoài truyền đến giọng nam trầm thấp:
"Chủ nhiệm Chương, tặng ông một món quà lớn, nhớ mà nhận lấy!"
Vợ chủ nhiệm Chương phát hiện viên đá bọc một bức thư, liền nhặt lên:
"Ông Chương, là thư tố cáo!"
Ông ấy vừa mở ra xem, càng đọc càng giận:
"Hay cho cái tên phó chủ nhiệm, hay cho cái tên quản đốc nhà máy thép hai con chó phản bội, ăn cơm trong chén nước nhà mà lại đi đục khoét sau lưng!"
Còn Du Uyển Khanh thì sau khi hoàn thành mọi chuyện, cô lặng lẽ rút lui, giấu công danh, chuẩn bị về nhà ngủ một giấc ngon lành.
Vừa đi đến một con hẻm nhỏ, một người đàn ông lùn đột nhiên lao ra, suýt chút nữa đâm sầm vào Du Uyển Khanh.
Từ trong hẻm còn vọng ra tiếng bước chân, hình như có người đang đuổi bắt anh ta.
Một con dao sắc nhọn đâm thẳng về phía Du Uyển Khanh tên đàn ông lùn định bắt cô làm con tin để uy hiếp người đuổi theo sau.
Du Uyển Khanh thầm rủa một tiếng: "Xui xẻo thật." Sau đó ra tay đánh trả.
Đánh càng lâu, cô càng kinh ngạc đây rõ ràng là một tên ninja đặc biệt đến từ Nhật Bản.
"Lại thêm một con chó nữa, vậy thì không cần khách khí!"
Ngay sau đó, trong hẻm vang lên tiếng nắm đấm nện vào thân thể, kèm theo tiếng rên rỉ đau đớn của tên đàn ông.
Du Uyển Khanh tung một cước, đá anh ta bay ra ngoài, vừa vặn đập vào người đàn ông cao lớn đang bước ra từ trong bóng tối.
Người kia không suy nghĩ nhiều, lập tức giơ chân đá thêm một cú, khiến tên kia bay xa thêm đoạn nữa.
Du Uyển Khanh nhìn về phía người đó, vì trời quá tối nên không thấy rõ mặt, chỉ biết đó là một người đàn ông rất cao lớn. Anh nhanh chóng xông tới, đè tên đàn ông kia xuống đất.
Nhân lúc đó, Du Uyển Khanh tranh thủ rút lui không để lại dấu vết.
Người đàn ông cao lớn quay đầu lại, phát hiện cô đã biến mất, hơi cau mày, trong lòng dấy lên tò mò: "Người này là ai? Sao lại lang thang bên ngoài muộn thế này?"
Sáng hôm sau, Du Uyển Khanh tỉnh dậy, bất ngờ phát hiện mẹ mình Lý Tú Lan lại không đi làm:
"Mẹ, hôm nay mẹ không đi làm ạ?"
Lý Tú Lan liếc nhìn con gái, thấy sắc mặt con gái không tốt, đoán chắc là do bị sự việc hôm qua dọa sợ, trong lòng thầm nghĩ: Phải đi tìm ít đồ ngon tẩm bổ cho cô.
Bà ấy nói:
"Sáng nay cả nhà quản đốc Hồng bị bắt đi rồi. Ba con bị nhà máy gọi gấp về họp. Còn mẹ thì phải đưa anh hai con đi tách hộ khẩu, rồi giám sát xem bọn họ dọn đi thế nào."
Nghe thấy quản đốc Hồng bị bắt, mắt Du Uyển Khanh sáng bừng, vẻ mặt đầy tò mò:
"Sao lại bị bắt ạ? Ông ta phạm tội gì à?"
Lý Tú Lan nghiến răng:
"Lén bán vật tư và bản thiết kế của nhà máy thép, còn bán cổ vật cho nước ngoài, bí mật liên lạc với người Nhật, đúng là một tên phản quốc chính hiệu."
Lời vừa dứt, thì vợ chồng người anh hai đã lặng lẽ bước vào phòng khách.
Bà ấy lạnh lùng liếc nhìn hai người:
"Mau thu dọn đồ đạc rồi cút đi!"
"Nếu chuyện nhà họ Hồng mà liên lụy đến các người, thì cả nhà chúng ta cũng tiêu đời."
Chỉ cần nghĩ đến việc mất con gái, mất cả gia đình, Lý Tú Lan liền hận không thể bóp chết đứa con trai thứ hai chỉ biết rước họa về nhà này.
Vợ chồng Du Gia Nghĩa đã nghe được những gì mẹ nói, sợ đến run cầm cập.
Nếu chuyện hôm qua thật sự thành công, chẳng phải bọn họ đã trở thành đồng phạm của tên bán nước?
Nghĩ đến kết cục sắp tới, cả người Du Gia Nghĩa lạnh toát, quỳ sụp xuống dưới chân mẹ:
"Mẹ, con sai rồi, con không nên tính kế với em út, con thật sự biết lỗi rồi. Mẹ đừng đuổi con đi!"
"Mẹ, con là con trai mẹ mà, mẹ không thể mặc kệ con được!"
Chu Thúy Mai cũng mở miệng van xin mẹ chồng, nói họ sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không gây chuyện nữa.
Lý Tú Lan nhìn hai vợ chồng, trong lòng không có lấy một chút thương hại, chỉ thấy chán ghét tận cùng.
Tình cảm làm mẹ bao năm qua đã bị Du Gia Nghĩa xài sạch.
Nhìn bộ dạng mặt dày vô liêm sỉ của con trai, bà ấy chỉ thấy buồn nôn.
Vợ chồng bà ấy từng xông pha chiến trường, từng bắn phát đạn giết quân Nhật, sống chết đều kiêu hãnh ngẩng đầu.
Thế nên bà ấy càng khinh thường loại người hèn hạ, chỉ biết quỳ gối cầu xin như đứa con thứ hai.
"Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình."
"Ba anh nói rồi, nếu hai người không chịu phối hợp, sẽ trực tiếp nộp bản thú tội cho cảnh sát."
Ánh mắt bà ấy sắc lạnh nhìn đôi vợ chồng vô lương tâm:
"Nhà họ Hồng xảy ra chuyện, nhà máy đang rà soát những người liên quan."
Nói đến đây, dù ngu ngốc đến đâu, vợ chồng Du Gia Nghĩa cũng hiểu: Nếu không rời đi, thật sự sẽ bị ba mẹ giao cho cảnh sát.
Những người có quan hệ với nhà họ Hồng giờ này đều không có kết cục tốt.
Hai vợ chồng liếc nhìn nhau, đành căm giận mà chấp nhận đi tách hộ khẩu.
Trước khi rời đi, Du Gia Nghĩa còn hung dữ trừng mắt nhìn Du Uyển Khanh.
Cô thấy thế thì nhe răng cười khiêu khích, sau đó lập tức thu lại nụ cười, làm ra vẻ sợ hãi, rồi gọi lớn với mẹ đang đi phía trước:
"Mẹ ơi, anh hai đe dọa con!"
Lý Tú Lan dừng bước ngay lập tức, vừa quay đầu lại đã thấy con trai nhe răng lộ vẻ hung ác, khiến bà ấy sợ lạnh cả sống lưng.
Không chút do dự, bà ấy vớ lấy cây gậy trong sân, nện một trận như mưa lên người đứa con thứ hai:
"Dám đe dọa em gái anh à? Anh muốn chết thật đấy à!"
Du Gia Nghĩa bị mẹ đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, cuối cùng bị mẹ kéo cổ áo lôi ra ngoài sân.
Ra đến cổng, bà ấy còn không quên dặn con gái nhớ khóa cửa cẩn thận.
Chu Thúy Mai thì nhớ lại trận đòn hôm qua, vừa tức vừa sợ, nhưng chỉ dám lườm lườm trong im lặng.