Vợ quân nhân thập niên 1960 có chút “cay”: Sĩ quan độc miệng bá đạo cưng chiều
Nạp Lan Dực12-11-2025 09:29:40
Trên đường từ cuộc họp tối trở về khu tập thể thanh niên tri thức, Hoắc Lan Từ bước đến gần cô, khẽ nói:
"Có chuyện muốn nói với cô."
Du Uyển Khanh liếc nhìn anh một cái:
"Chuyện gì vậy?"
"Nửa tiếng nữa ra bờ suối, dưới cây nhãn." Hoắc Lan Từ nói xong thì quay về trước.
Du Uyển Khanh cảm thấy người đàn ông này có chút thần bí, nhưng ai bảo anh có gương mặt hoàn mỹ như vậy? Với người có ngoại hình đẹp, người ta thường bao dung hơn một chút.
Tối đó, sau khi tắm rửa xong, cô tranh thủ lúc Trương Hồng Kỳ đang tẩy não Quách Hồng Anh thì lặng lẽ rời khỏi khu tập thể.
Khi đến dưới gốc cây nhãn bên bờ suối, Hoắc Lan Từ đã đợi sẵn ở đó.
Dưới ánh đèn pin yếu ớt chiếu xuống con đường, anh cau mày nói:
"Cô không mang đèn pin sao? Bây giờ là mùa hè rồi, buổi tối có rất nhiều rắn."
Du Uyển Khanh mỉm cười nhẹ:
"Không sao đâu, có ánh trăng mà, vẫn nhìn rõ được."
"Cho cô." Hoắc Lan Từ không nói thêm gì nữa, đều là người lớn cả, phải biết tự lo cho an toàn của mình mới đúng.
Du Uyển Khanh nhìn chiếc hộp cơm trong tay anh, cuối cùng cũng nhận lấy, hai người cùng ngồi xuống phiến đá bên cạnh.
Cô mở hộp cơm ra, bên trong là đầy ắp chân giò heo kho.
Du Uyển Khanh có chút ngạc nhiên, không nhịn được quay sang nhìn Hoắc Lan Từ, ánh mắt mang theo sự nghi hoặc:
"Sao lại nghĩ đến chuyện mang món này cho tôi?"
Hoắc Lan Từ đáp:
"Không phải cô nói là thích ăn chân giò heo sao?"
"Anh nghe ai nói thế?" Du Uyển Khanh nhìn chằm chằm người đàn ông này, rất chắc chắn mình chưa từng kể điều đó với anh.
"Hôm nay lúc tan làm, nghe Quách Hồng Anh và Trương Hồng Kỳ nói chuyện." Hoắc Lan Từ nói xong liền gắp một miếng thịt bỏ vào miệng.
Du Uyển Khanh không ngờ lại là vì chuyện này. Cô nhìn chân giò trong hộp, màu sắc rất đẹp mắt, cũng gắp một miếng nếm thử.
Mỡ mà không ngấy, thơm ngon vừa miệng.
Cô hỏi:
"Anh tự nấu à?"
Có lẽ là chân giò của hai con heo rừng trước đó. Heo nhà được nuôi nhốt, không thể nào có độ dai ngon thế này.
Hoắc Lan Từ gật đầu:
"Tôi thích ăn, có nguyên liệu thì sẽ tự mày mò làm."
"Anh cũng biết nấu ăn, vậy sao còn phải đến khu tập thể ăn cơm? Như vậy chẳng phải thiệt thòi sao?" Tay nghề của anh chẳng kém cô là mấy.
"Không quan trọng có thiệt hay không." Hoắc Lan Từ ăn hai miếng thì dừng, dựa lưng vào tảng đá, chậm rãi nói:
"Mọi người ở khu tập thể đều rất tốt, ai gặp chuyện gì cũng không bị bỏ mặc."
"Tôi cũng thích qua lại với họ."
"Tôi dọn ra khỏi khu tập thể không phải vì không hợp nhóm, mà chỉ là không quen ở chung phòng với người khác." Tất nhiên, nếu phải chịu đựng thì cũng không sao, nhưng tôi có khả năng để sống thoải mái hơn, tại sao phải ép mình chịu đựng?
Việc chuyển ra ngoài, không phải là không hòa đồng.
Du Uyển Khanh gật đầu tỏ ý đồng tình:
"Tôi cũng không thích ở chung phòng với người khác."
Dù là thân xác nguyên chủ hay là cô hiện tại, đều quen ở một mình.
Dù lúc còn đi học, cô cũng thường về nhà ở.
Sau này quen thân với chị em nhà Úc Ly, thì thỉnh thoảng có ngủ chung giường với họ.
Nhưng chị em Úc Ly trong lòng cô là những người quan trọng nhất, là ngoại lệ, không cần phải đề phòng, có thể hoàn toàn tin tưởng.
"Đại đội trưởng nói sẽ xây nhà của cô sát cạnh nhà tôi, còn nhà của Trương Hồng Kỳ và Quách Hồng Anh thì xây phía sau chúng ta." Hoắc Lan Từ thấy Du Uyển Khanh đang ăn rất ngon miệng, khóe môi anh cũng hơi nhếch lên, để lộ một nụ cười nhẹ.
"Sau này còn sẽ có thêm nhiều thanh niên tri thức về nông thôn, đại đội trưởng định xây thêm vài căn nhà phía sau khu tập thể hiện tại."
Du Uyển Khanh biết sau này sẽ có ngày càng nhiều thanh niên tri thức về nông thôn, chỉ không biết sẽ có bao nhiêu người được phân về đại đội Ngũ Tinh, mong là càng ít càng tốt.
"May mà tôi đã quyết định xây nhà dọn ra ngoài."
Cô nhìn về phía Hoắc Lan Từ, phát hiện dưới ánh trăng, người đàn ông này càng thêm tuấn tú, càng thêm mê người.
Cô khẽ ho một tiếng, nhắc bản thân đừng để bị vẻ ngoài này mê hoặc, dù sao cũng là người sống thật sự, đâu thể cất vào tủ sưu tầm.
"Nhà của anh xây mất bao lâu?"
Hoắc Lan Từ đáp:
"Nhiều người làm thì không mất mấy ngày đâu. Đội sản xuất có sẵn gạch đất, ngày mai sẽ bắt đầu xây nhà cho cô, trong vòng nửa tháng là cô có thể dọn ra ở riêng rồi."
"Tủ, rương, những thứ cần dùng có thể tìm người trong đại đội làm cho."
Du Uyển Khanh chăm chú lắng nghe, ghi nhớ từng lời một.
Sáng hôm sau, đại đội trưởng thật sự dẫn người đến giúp Du Uyển Khanh xây nhà, đúng như Hoắc Lan Từ đã nói, vị trí ngay bên cạnh nhà anh, sau khi xây xong hai nhà chỉ cách nhau một bức tường.
Ngày thứ hai sau khi bắt đầu xây nhà, Hoắc Lan Từ xin nghỉ để lên bưu điện công xã gọi điện thoại.
Cuộc gọi được nối đến thành phố Thương Dương, đầu dây bên kia vang lên một giọng nam trong trẻo:
"A Từ, người mà anh nhờ tôi tra, đã tra ra rồi."
"Ba của cô ấy là công nhân bậc tám kiêm kỹ thuật trưởng của nhà máy thép thành phố Thương Dương, mẹ cô ấy cũng là công nhân nhà máy thép." Người kia thao thao bất tuyệt kể rõ mọi chuyện về Du Uyển Khanh:
"Đã điều tra kỹ rồi, cô ấy không có bất kỳ vấn đề gì."
"Ba mẹ cô ấy trước đây đều là quân nhân, từng ra chiến trường, là anh hùng từng giết giặc Nhật. Ba cô ấy sau khi lập quốc vì bị thương nên mới giải ngũ, hồi đó cấp trên còn muốn giữ lại, nhưng ông ấy kiên quyết rút lui, cuối cùng trở về thành phố Thương Dương. Khi còn nhỏ, Du Uyển Khanh từng bị bọn trẻ trong khu nhà tập thể bắt nạt, Du Chí An mới bắt đầu dạy cô ấy võ công, học liền mười mấy năm. Anh đừng thấy cô ấy xinh đẹp, người ta chính là dùng nắm đấm để đánh bại cả khu tập thể, trở thành lão đại của bọn trẻ."
Người đàn ông vẻ ngoài cứng rắn bên kia đầu dây cười nói thêm một câu:
"Anh có biết ba cô ấy từng giữ chức vụ gì không?"
"Chức vụ gì?" Hoắc Lan Từ bắt đầu thấy hứng thú, ban đầu tiếp cận cô, để phòng ngừa cô là một biến số, mới nhờ người điều tra.
Giờ thì xem ra là anh nghĩ nhiều rồi.
Chỉ không ngờ quá khứ của cô lại đặc sắc như vậy, chỉ bằng đôi tay mà trở thành đầu gấu của khu tập thể.
Thật lợi hại.
Tiêu Thiên Luân nói:
"Là đoàn trưởng của đoàn kỵ binh, chiến công hiển hách, còn từng cứu không ít người cấp trên nữa."
"Người này ấy à, lý lịch trong sạch tuyệt đối."
Anh ấy cảm thấy A Từ đôi lúc đúng là quá đa nghi:
"Không phải ai cũng là người xấu cả. Anh đã xuống nông thôn rồi thì cứ yên tâm làm ruộng đi, bớt nghĩ đến mấy mưu mô thủ đoạn, còn sống thêm được vài năm."
Hoắc Lan Từ cười khẽ:
"Tiêu Thiên Luân, tôi có bao giờ nói là anh đáng bị đánh chưa?"
Tiêu Thiên Luân cười đáp:
"Rồi sao nữa, anh cũng đâu đánh được tôi."
Xa nhau mấy ngày đường, còn muốn tìm tôi tính sổ, mơ đi.
Mơ chết anh đi.
Cúp máy xong, Hoắc Lan Từ bước ra khỏi bưu điện, đột nhiên cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng bao lâu nay như được ai đó nhấc đi.
Chính anh cũng không rõ tại sao lại có cảm giác đó, chỉ thấy rằng biết được cô không phải là kẻ địch, cảm giác đó thật sự rất tốt.
Lúc này, Lý Văn Châu sau khi làm xong việc đồng áng cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói chuyện với Quách Hồng Anh. Anh ấy cảm thấy mấy ngày nay cô ta luôn tránh né mình.
Anh ấy nhét quả trứng gà vào tay cô ta:
"Khu tập thể nhiều người, ăn xong ở đây rồi hãy quay về."
Quách Hồng Anh nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn anh ấy, mắt hoe đỏ, đưa quả trứng lại cho Lý Văn Châu:
"Anh có người yêu rồi, em không thể nhận đồ của anh nữa."
Cô ta nhìn anh nói:
"Em thừa nhận, em vẫn luôn muốn lấy anh. Nhưng anh không để mắt tới em, em cũng không phải loại mặt dày bám riết không buông."
Trương Hồng Kỳ nói đúng, cô ta là người có lòng tự trọng, không thể cúi đầu. Nếu không, sẽ có lỗi với ba mẹ và ông nội đã nuôi dạy cô ta nên người.
Dù là món ăn yêu thích, ăn mãi cũng chán.
Dù là người mình thích, nếu đã thuộc về người khác, thì không cần nữa.
Cô ta nói:
"Anh Văn Châu, sau này đừng tìm em riêng nữa. Nếu không người yêu anh sẽ hiểu lầm, người khác cũng sẽ hiểu lầm."
Nói xong, cô ta quay người rời đi.
Nhưng nước mắt thì từng giọt lớn rơi xuống không ngừng.