Vợ quân nhân thập niên 1960 có chút “cay”: Sĩ quan độc miệng bá đạo cưng chiều
Nạp Lan Dực12-11-2025 09:19:17
Anh ba Du nhìn theo bóng lưng em gái, rồi quay sang ba mẹ với vẻ bất lực:
"Ba mẹ, em gái mình xinh đẹp như vậy, xuống nông thôn không an toàn đâu."
Ba Du liếc nhìn con trai thứ ba một cái:
"Công việc của con không thể chuyển nhượng được, cứ ngoan ngoãn đi làm đi."
Công việc ở trạm lương thực có phải muốn nhường là nhường được sao?
Cứ đụng tới chuyện của em gái là đầu óc thằng ba này như bị chó tha mất.
"Em con chỉ cần xuống nông thôn một thời gian, đợi ba đứng vững được ở đây rồi sẽ để em về thay mẹ nhận công việc. Đến lúc đó, mẹ con sẽ ở nhà chăm cháu." Ba Du nói dứt khoát như đinh đóng cột.
Chị dâu cả, Trương Xuân Vũ, vừa nghe vậy đã gật đầu liên tục:
"Như vậy thì con không cần phải gửi hai đứa nhỏ về bên ngoại nhờ chăm nữa."
Khi em chồng còn đi học, ban ngày hai đứa con của cô ấy đều phải gửi về nhà mẹ đẻ nhờ ông bà ngoại trông giúp. Mãi đến khi cô tốt nghiệp, cô ấy mới đón con về nhà.
Giờ em chồng phải xuống nông thôn, ban ngày lại phải gửi bọn trẻ cho ông bà ngoại.
Nếu mẹ chồng có thể nghỉ việc để chăm cháu, còn em chồng thì về tiếp nhận công việc, quả đúng là chuyện hai bên cùng có lợi.
Anh ba Du chỉ cảm thấy lòng mình chua xót, không đành lòng nhìn em gái phải đi lao động khổ cực ở quê:
"Ngày mai con sẽ đi mua ít đồ cho con bé mang theo."
Chị dâu cả nói:
"Cậu ba mua đồ, chị với anh cả sẽ đưa tiền. Trong tay có tiền thì trong lòng cũng yên tâm hơn."
Ba Du và Lý Tú Lan nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy vui mừng và nhẹ nhõm.
Bọn họ vẫn chưa đến nỗi thất bại trừ vợ chồng thằng hai ra, mấy đứa con còn lại đều hiếu thuận, anh em hòa thuận thân thiết.
Đợi đến khi trong phòng khách chỉ còn hai vợ chồng già cùng hai đứa cháu trai, Lý Tú Lan mới mở miệng:
"Con dâu cả là người tôi chọn lựa kỹ lưỡng, vừa siêng năng lại hiểu chuyện, hiếu thảo. Sau khi cưới, hai vợ chồng sống rất hạnh phúc, hai đứa cháu cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện."
"Còn nhìn lại con dâu do thằng hai vừa khóc vừa nháo đòi cưới, thử xem đó là thể loại gì!"
Nghĩ đến hai vợ chồng đứa con thứ hai, Lý Tú Lan không khỏi nhíu mày còn nhỏ mà đã tranh ăn tranh chơi, miệng mồm thì chua ngoa, nói tục chửi bậy.
Bà ấy nhìn sang chồng:
"Đều là do ba mẹ ông tạo nghiệt, dám lén mang con tôi về quê."
Ba Du thở dài một tiếng:
"Xin lỗi bà."
Chuyện này đúng là do ba mẹ ông ấy gây ra, ông ấy còn có thể nói gì nữa?
Dù có nói một nghìn lần, mười nghìn lần "xin lỗi" cũng không thể bù đắp được tổn thương mà ba mẹ ông ấy đã gây ra cho vợ và con trai năm xưa.
Đứa bé còn chưa đầy một tuổi, vậy mà nói bế đi là bế, hoàn toàn không để tâm đến cảm xúc của ba mẹ đứa trẻ.
Năm đó hai vợ chồng họ chạy tới nhà ga thì ba mẹ ông ấy đã ôm đứa con leo lên chuyến tàu về quê.
Ngay sau đó, hai vợ chồng ông ấy bị đơn vị triệu tập khẩn cấp, đành phải để con lớn lại cho ông bà ngoại chăm, còn hai người thì gấp gáp quay về đơn vị.
Mãi đến khi Tân Hoa Quốc thành lập, ông ấy mới có thời gian về quê đón con.
Khi ấy, đứa con được mẹ ông ấy nuôi trắng trẻo mũm mĩm, miệng ngọt ngào, hay cười, nhưng lại cực kỳ ích kỷ và độc chiếm, hay bắt nạt anh em đặc biệt là hai đứa sinh đôi nhỏ hơn.
Còn rất thích nói dối. Mới bảy tám tuổi đã biết làm sai rồi đổ thừa cho em gái.
Lý Tú Lan lạnh giọng nói:
"Bây giờ nói xin lỗi thì có ích gì, tính nết con người ta đã định hình rồi."
Ba Du nhìn theo bóng vợ dắt hai đứa cháu trai về phòng, cảm thấy toàn bộ tinh thần như bị rút cạn.
Trách ba mẹ mình không?
Trách chứ. Làm sao mà không trách cho được.
Nếu không phải vì họ bế đứa trẻ đi, thì cả thằng cả lẫn thằng hai đều sẽ được nuôi lớn trong nhà ông ngoại một gia đình trí thức, gia phong nghiêm chỉnh, dạy dỗ con cái chắc chắn không thể nào kém được.
Du Uyển Thanh nằm trên giường trằn trọc, suy nghĩ xem nên giải quyết chuyện của Du lão nhị như thế nào. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng nghĩ ra một kế khá độc... chỉ có điều sẽ hơi tốn sức của anh ba một chút.
Hôm sau, Lý Tú Lan xin nghỉ phép rồi kéo Du Uyển Thanh ra ngoài mua mấy món đồ cần thiết để chuẩn bị xuống nông thôn.
Hai bộ quần áo mới, bình giữ nhiệt, đôi giày mới, một cân kẹo, băng vệ sinh. Mua xong hết những thứ này, Lý Tú Lan còn định dẫn con gái đi mua đồng hồ:
"Ở quê không có đồng hồ xem giờ thì bất tiện lắm."
Du Uyển Thanh vội kéo mẹ rời khỏi cửa hàng bách hóa:
"Mẹ, con có đồng hồ rồi."
Cô liếc nhìn xung quanh, hạ thấp giọng:
"Không cần tem phiếu, con lén mua rồi, sợ mẹ mắng nên không dám lấy ra."
Chuyện này đúng thật là nguyên chủ làm. Chiếc đồng hồ đó hiện vẫn còn giấu trong hộp nhỏ dưới gầm giường, tối qua cô dọn đồ thì mới phát hiện ra.
Lời vừa dứt, vai cô liền bị đánh một cái bôm bốp.
"Gan con to thật đấy, muốn ăn đòn à."
"Không sợ bị bắt à?" Con bé này dám đi mua đồ ở chợ đen, liều lĩnh quá mức.
Nếu bị bắt được thì đời coi như tiêu.
Du Uyển Thanh vội vàng cầu xin:
"Chỉ một lần thôi mẹ ạ."
"Trước đây đây chị dâu hai suốt ngày mắng anh hai, nói anh ta vô dụng, lấy chồng rồi, sinh hai đứa con rồi mà đến miếng thịt cũng không dám cho ăn. Còn nói nhà mình ngược đãi, không coi chị ta ra gì."
Thực tế thì hoàn toàn không phải như vậy. Là do nguyên chủ thèm thịt nên mới len lén đi chợ đen.
Nguyên chủ gan còn lớn hơn cả những gì người nhà họ Du tưởng tượng.
Nhưng chuyện này không cản trở cô... đổ hết tội cho Du lão nhị.
Lý Tú Lan nghe xong mà tức đến đau tim. Bà ấy thật sự muốn nạy não con gái ra xem có bị bít lại không mà không biết nghĩ.
"Con thông minh như vậy, sao lại bị hai vợ chồng đó lừa gạt?"
"Ngốc quá, tụi nó bày trò diễn kịch để lừa con đi mua thịt thôi."
Con gái bà ấy thật sự quá thẳng tính, nếu xuống nông thôn rồi bị người khác lừa thì biết làm sao đây?
Hai mẹ con về tới nhà, Lý Tú Lan vừa đặt đồ xuống là lập tức ra ngoài.
Không cần đoán cũng biết là đi chặn Du lão nhị lại để xử lý.
Còn Du Uyển Thanh thì đóng cửa, đi tìm mấy đứa nhỏ trong khu tập thể. Cuối cùng, một bé trai tám tuổi cho cô biết:
Phó chủ nhiệm Văn cách đây một tháng từng say xỉn lúc uống rượu, miệng cứ lảm nhảm nói mình sắp được thăng chức.
Không ngờ hôm nay nhà máy lại công bố... Dư Chí An (ba Du) trở thành tân chủ nhiệm.
Con đường thăng tiến của phó chủ nhiệm Văn xem như bị ba Du cắt ngang giữa đường.
Cậu bé hạ giọng nói:
"Chị Tiểu Ngũ, em còn nghe nói phó chủ nhiệm Văn âm thầm bảo sẽ không tha cho chú Du đâu. Bà nội với ba mẹ em bảo pho chủ nhiệm Văn là cọp đội lốt người, cười người ngoài nhưng bên trong rất ác."
Du Uyển Thanh lấy mấy viên kẹo sữa thỏ trắng nhét vào tay cậu bé:
"Chuyện này không được nói với ai hết, càng không được kể cho mấy đứa nhỏ khác rằng phó chủ nhiệm Văn là cọp đội lốt người, coi chừng ông ta nuốt em đấy."
Cậu bé chộp lấy kẹo rồi chạy đi, vừa chạy được mấy bước liền quay đầu làm mặt quỷ với cô:
"Em không nói với ai đâu, chỉ kể với chị Tiểu Ngũ thôi!"
Nói xong thì chạy biến.
Du Uyển Thanh xoay người đi về, nụ cười trên mặt thoáng cái liền tan biến, sắc mặt lạnh lùng trở lại.
Phó chủ nhiệm Văn... Du lão nhị...
Cô nhớ rõ nhà phó chủ nhiệm Văn có ba đứa con, con gái lớn làm việc ở nhà máy khăn gần đây, con trai thứ hai thì làm ở nhà máy thép, còn cậu con út thì học xong cấp hai đã nghỉ luôn, ở nhà chơi bời hơn một năm nay, suốt ngày trộm gà trộm vịt trong khu tập thể, còn từng bị nguyên chủ đánh mấy gậy vào đầu mấy lần.
"Vùng nông thôn rộng lớn, là nơi có tiền đồ lớn lao. Thiếu niên mười bảy tuổi đang độ tuổi phát sáng phát nhiệt, không đi xuống nông thôn thì thật đáng tiếc."
Vậy thì cô nên... tiễn cậu ta một chuyến.
Nhưng còn chưa kịp ra tay, thì buổi chiều đã nghe tin phó chủ nhiệm Văn bị tố giác là có quan hệ không đứng đắn, bị Hồng Tiểu Binh bắt đi rồi.
Còn cậu con út nhà họ Văn thì... bị cưỡng chế đi xuống nông thôn.
Ai ra tay mà nhanh như vậy?
Du Uyển Thanh nghĩ đến ba mình chín phần mười là do ông ấy làm.
Cô không nhịn được mà muốn huýt sáo: Ba cô thật sự là quá đỉnh!
Bây giờ phó chủ nhiệm Văn đã bị dọn dẹp xong, kế tiếp là đến lượt Du lão nhị.