Chương 10: Tiễn Biệt Ở Ga Tàu

Vợ quân nhân thập niên 1960 có chút “cay”: Sĩ quan độc miệng bá đạo cưng chiều

Nạp Lan Dực 12-11-2025 09:20:48

Rạng sáng ba giờ, Du Uyển Thanh đã thức dậy. Cô vừa mới thu dọn xong đồ đạc thì Lý Tú Lan tới gõ cửa: "Tiểu Ngũ, dậy chưa?" Cửa phòng vừa mở ra, bà ấy nhìn thấy gương mặt con gái tươi cười rạng rỡ như hoa, trong lòng không khỏi dâng lên nỗi không nỡ chia ly, nhưng bà ấy vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, vỗ nhẹ vai con gái: "Đi ăn sáng trước đi, lát nữa ba con và mẹ sẽ cùng đưa con ra ga tàu." Vì chuyện của thằng hai, lại thêm chuyện con gái phải đi tàu lúc 5 giờ sáng, cả hai vợ chồng suốt đêm không ngủ được, nên dậy từ rất sớm làm bánh kếp và luộc trứng để con mang theo ăn dọc đường. Dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, cả ba người ngồi ăn sáng, khung cảnh thật ấm áp, yên bình. Nhưng chỉ có họ biết, phút chia ly đang đến gần trong lòng đầy trăm ngàn nỗi bịn rịn, lại không ai dám bộc lộ chút nào. "Con cứ đi đến tỉnh Quảng những thứ khác anh ba sẽ gửi theo đường bưu điện." Ba Du mượn được một chiếc xe của nhà máy thép để đưa cô ra ga tàu. Trên đường đi, Lý Tú Lan lải nhải không ngừng, dặn dò con gái phải giữ gìn bản thân, thiếu tiền thì viết thư hoặc gửi điện báo về nhà. Đối mặt với sự lo lắng của ba mẹ, Du Uyển Thanh kiên nhẫn lắng nghe, rồi gật đầu từng điều một, đáp lại rất ngoan ngoãn. "Con ở nhà rộng rãi với đám nhỏ trong khu tập thể thì được, nhưng về nông thôn thì không thể như thế. Có khi một viên kẹo cũng có thể gây ra chuyện." Bà ấy nắm tay con gái siết chặt hơn một chút: "Có đồ ăn ngon thì giữ lấy mà ăn, tiền bạc không được để người khác biết. Chuyện trong nhà cũng không được nói với ai cả." "Trên đời này không thiếu kẻ xấu bụng, giao thiệp với người ta thì phải giữ lại bảy phần, bảy phần đó chính là để tự bảo vệ mình." Đứa con gái này ở khu tập thể tuy mạnh mẽ, cũng hơi bướng, nhưng trái tim lại rất mềm bà ấy sợ con bị người ta lợi dụng. Ba Du nhìn ra ghế sau, nơi vợ và con gái đang ngồi: "Tiểu Ngũ, chúng ta không chủ động gây chuyện, nhưng cũng không sợ rắc rối." "Chỉ cần con đứng về phía lý lẽ, thì đừng sợ gì cả, hiểu không?" "Mẹ con để trong túi có một bức thư và địa chỉ, tên người, người này ở huyện Nam Phù. Nếu con gặp chuyện gì, cứ đến tìm người đó, ông ấy sẽ giúp con." Đó là chiến hữu từng vào sinh ra tử của ông ấy. Vì nhiều lý do, họ đã nhiều năm không liên lạc, không ngờ con gái lại được phân về đúng nơi người kia đang sống. Cũng coi như một lớp đảm bảo an toàn. Du Uyển Thanh gật đầu: "Ba mẹ yên tâm, con nhớ kỹ hết rồi." Còn về người ba nói, nếu không cần thì cô sẽ không đi tìm. "Bây giờ trời nóng, đồ ăn dễ hỏng nên mẹ không làm nhiều. Từ Thương Dương đến Quảng Châu mất ba ngày, từ Quảng Châu đến huyện Nam Phù đi tàu cũng hơn mười tiếng. Nếu đói bụng thì lên tàu mua cơm ăn." Nói xong, bà ấy lấy ra một túi vải nhỏ cỡ bàn tay đưa cho con gái: "Bên trong có tiền và các loại tem phiếu toàn quốc, ở đâu cũng có thể dùng được." Tem toàn quốc rất khó đổi, chắc chắn ba mẹ đã tốn nhiều công sức và nợ nhiều nhân tình để gom đủ. Trong khoảnh khắc ấy, Du Uyển Thanh cảm thấy cái túi nhẹ hều này nặng như ngàn cân. Đó là tình yêu sâu đậm mà ba mẹ dành cho con cái. Trong ba lô của Du Uyển Thanh ngoài vài bộ đồ để thay, là những vật dụng sinh hoạt cần thiết, còn có một bộ chăn mỏng. Tất cả những thứ khác sẽ được gửi sau bằng đường bưu điện. Phía trước ngực cô còn đeo một chiếc túi chéo màu xanh quân đội, bên trong là tiền và các loại tem phiếu. Tất nhiên, trong túi chỉ để vài tờ tiền lẻ một hào và hai tờ phiếu lương thực còn tất cả những gì quan trọng, cô đã chuyển hết vào siêu thị không gian. Du Uyển Thanh đeo ba lô, vừa nói vài câu với ba mẹ thì tàu đã đến. Cô chỉ kịp vẫy tay chào tạm biệt hai người đang bịn rịn không muốn rời: "Ba mẹ, về đi, con đến nơi sẽ gửi điện báo báo bình an." "Con cũng sẽ tự chăm sóc bản thân. Hai người đừng lo lắng quá. Con là học trò do đồng chí Du đích thân huấn luyện, sẽ không khiến ba mẹ thất vọng đâu." Ba Du vỗ vai con gái: "Đi đi, ba mẹ chỉ đứng nhìn con thôi." Chỉ là, nhìn từ xa, thấy con rời đi. Chú chim nhỏ của ba mẹ cũng đến lúc phải học cách trưởng thành, bắt đầu bay khỏi vòng tay ba mẹ... Có lẽ, sau này sẽ càng ngày càng xa. Lý Tú Lan nhìn con gái chen chúc lên tàu cùng dòng người, viền mắt đỏ hoe, giọng cũng nghẹn lại: "Ông Du, tôi không nỡ để Tiểu Ngũ đi..." Mấy năm trước, tiễn con trai thứ tư đi lính, nó đi rồi nhiều năm chưa quay về. Hôm nay lại phải tiễn con gái xuống nông thôn, liệu nửa năm sau có thật sự đưa được con trở lại thành phố không? Ngay cả bà ấy cũng không dám chắc. Ba Du quay sang nhìn vợ: "Bà đừng tưởng con gái mình mềm yếu. Một mình nó có thể vật ngã mấy gã thanh niên đấy." Con gái ông ấy không phải kiểu yếu đuối như vợ nghĩ. Ông ấy tin con mình có thể tự lo được. Nếu thật sự không được... vẫn còn ông ấy ở phía sau. Vì con gái, một vài mối quan hệ ông ấy cũng sẵn sàng dùng đến. Du Uyển Thanh bước lên tàu, rất nhanh tìm được chỗ của mình: ghế đôi, lại nằm sát cửa sổ. Từ chỗ này cô có thể nhìn thấy ba mẹ đang đứng ngoài sân ga. Cô vẫy tay với họ: "Ba mẹ, mau về đi!" Lý Tú Lan vừa thấy con gái, không kiềm được nữa mà chen vào trong, nước mắt tuôn rơi. Ba Du đi theo phía sau, bảo vệ vợ. Cuối cùng, trước khi tàu chuyển bánh, họ đã chen đến được bên cạnh con gái. 1968 – Thanh niên tri thức Thiên Tân lên Nội Mông lao động Bà ấy nắm chặt tay con gái mà khóc, định nói điều gì đó nhưng nghẹn lại nơi cổ họng, giống như có gì chặn lại. Ngoài khóc, bà ấy không nói nổi một lời. Hai người từng trẻ tuổi ra chiến trường, vác súng đối mặt với kẻ địch, từng bị thương, từng suýt chết khi bị bao vây vậy mà hôm nay, tiễn con gái rời xa, họ lại khóc như vậy. Du Uyển Thanh cũng thấy khó chịu trong lòng. Trước kia không có tình thương của ba mẹ, cô nghĩ chuyện đó cũng chẳng sao cả thứ đó không có cũng không chết được. Cô không có. Úc Ly không có. Úc Hinh cũng không có. Ba đứa trẻ không được yêu thương ấy vẫn có thể sưởi ấm cho nhau, cũng chưa từng cảm thấy mình thiếu thốn điều gì. Nhưng đến thời đại này một thời đại thiếu thốn đủ thứ, cô lại gặp được một đôi ba mẹ yêu thương con gái thật lòng. Mấy ngày ngắn ngủi ở bên họ, đã khiến cô hiểu được thế nào là thiên vị, là yêu thương thật sự. Giờ phút chia ly, trong lòng cô cũng có chút đau. "Ba mẹ..." Cô nắm chặt tay Lý Tú Lan: "Con sẽ tự chăm sóc bản thân, hai người cũng phải bảo trọng. Lúc về nhớ đi cẩn thận." Người quá đông, tiếng khóc vang khắp sân ga, muốn nói với nhau một câu cũng rất khó khăn. Tàu bắt đầu chậm rãi lăn bánh. Du Uyển Thanh buộc phải buông tay mẹ ra, cô nhìn thấy ba mẹ đang chạy theo tàu, quanh họ là đám đông chen chúc. Cô sợ có người bị dẫm đạp, liền hét lên: "Ba! Đừng đuổi nữa! Mau đưa mẹ về đi!" Nhưng ba Du dường như không nghe thấy, vẫn bảo vệ vợ mà tiếp tục chạy theo tàu. Khoảnh khắc ấy, ông ấy như thấy lại con gái nhỏ chập chững tập đi ông ấy từng cẩn thận bước theo sau con như thế. Chớp mắt một cái, con gái đã lớn, giờ sắp phải rời khỏi vòng tay ba mẹ. Du Uyển Thanh cứ ngoái đầu nhìn mãi, cho đến khi không còn nhìn thấy gì nữa, cô mới ngồi yên lại, điều chỉnh cảm xúc. Cô cảm thấy má mình ướt ướt, đưa tay sờ thì mới biết mình đã khóc mất rồi. Chắc là do tàn dư cảm xúc của thân xác nguyên chủ còn sót lại, nếu không cô sẽ không khóc như vậy. Nếu Úc Ly và các chị em còn sống, có lẽ họ sẽ chê cô là yếu đuối. Đúng lúc này, đối diện truyền đến một giọng cười khẽ đầy mỉa mai: "Khóc cái gì mà khóc. Chúng ta là hưởng ứng lời kêu gọi, đến vùng nông thôn rộng lớn để phát huy sức trẻ. Chẳng lẽ cô cho rằng lên núi xuống nông thôn là thiệt thòi cho cô chắc?" Du Uyển Thanh nhìn sang, thấy đối diện là một cô gái mặc chiếc váy Bragi mới tinh, da trắng, ngũ quan thanh tú, nhưng giữa lông mày lại mang vẻ kiêu căng khó che giấu. Trong tích tắc, cô đã đánh giá vị nữ đồng chí này: Đây là loại người "dùng mắt chó nhìn người". Cô liếc đối phương một cái, hờ hững đáp: "Lo mà ăn ít muối lại đi, nhìn cô rảnh quá rồi đấy."