Vợ quân nhân thập niên 1960 có chút “cay”: Sĩ quan độc miệng bá đạo cưng chiều
Nạp Lan Dực12-11-2025 10:15:21
Sau khi gặt lúa xong, phụ nữ và trẻ con sẽ đảm nhiệm việc đập lúa, phơi thóc, sàng lọc.
Còn đàn ông thì bắt đầu cày ruộng, bừa ruộng, chuẩn bị ruộng nước để cấy lúa.
Đợi đến khi thóc được phơi khô, họ còn phải mang lên công xã để nộp thuế nông sản (công lương).
Đợt "song thu" bận rộn gần một tháng trời, dù ngày nào trước khi ra đồng Du Uyển Khanh cũng bôi kem chống nắng, nhưng vẫn cảm thấy mình bị đen đi.
Chỉ là so với những người như Quách Hồng Anh hay Trương Hồng Kỳ thì cô vẫn còn đỡ hơn nhiều.
Kết thúc "song thu" thì bắt đầu chia lương thực cho các xã viên.
Du Uyển Khanh cùng nhóm thanh niên tri thức mới đến đại đội Ngũ Tinh chưa lâu, công điểm kiếm được ít nên phần lương thực chia cũng chẳng đáng là bao.
Những thanh niên tri thức mới sau đó đều phải mua thêm:
Mỗi người mua 20 cân (10kg) gạo trắng, 100 cân (50kg) ngũ cốc thô.
Quách Hồng Anh nhìn đôi bàn tay tróc da vì nắng, tội nghiệp nhìn Du Uyển Khanh và Trương Hồng Kỳ:
"Các cô nói xem, tôi gây ra nghiệp gì thế này. Chưa hiểu rõ mọi chuyện đã vội vàng đến đây tìm người ta, cuối cùng tự đào hố chôn mình."
Du Uyển Khanh và Trương Hồng Kỳ đều hiểu cô ta đang nói về chuyện chưa xác định rõ tình cảm của Lý Văn Châu dành cho mình, đã vội đăng ký xuống nông thôn để tìm anh ấy, kết quả phát hiện người ta đã có đối tượng.
Trương Hồng Kỳ liếc nhìn cô ta một cái:
"Cô đúng là hơi hồ đồ thật. Nhưng bây giờ nói những chuyện này còn ích gì? Tốt nhất là nên chấp nhận thực tế đi."
"Nếu thật sự không muốn ở đây nữa, thì bảo người nhà tìm cách đưa cô về lại thành phố."
Du Uyển Khanh cũng nhắc nhở:
"Sợ là sau này còn có nhiều thanh niên tri thức xuống nữa đấy."
"Không về được đâu."
Quách Hồng Anh nhìn chỗ lương thực mới mua, cười khổ:
"Ba mẹ mình vốn không đồng ý cho tôi đăng ký xuống nông thôn, nói tôi không chịu được khổ. Tôi khóc lóc năn nỉ mới được ông nội cho phép. Nhưng điều kiện là tôi phải tự chịu trách nhiệm với lựa chọn của tôi."
Quách Hồng Anh nhìn về phía Lý Văn Châu và Diệp Thục Lan. Không biết hai người họ đang nói gì, nhưng gương mặt Lý Văn Châu tràn đầy niềm vui, khiến lòng cô ta thấy đắng ngắt:
"Tôi phải ở lại đây ít nhất hai năm mới được về thành phố."
Đã lâu lắm rồi Quách Hồng Anh không nói chuyện với Lý Văn Châu nữa.
Trước đây cô ta chưa từng nghĩ có ngày mình và anh ấy lại như người xa lạ thế này.
Nói chuyện ư?
Chỉ gây hiểu lầm và khiến bản thân lại nhen nhóm hy vọng không nên có.
Vì vậy, giữ khoảng cách là lựa chọn tốt nhất.
Trương Hồng Kỳ vỗ nhẹ vai cô ta an ủi.
"Không sao đâu, hai năm nữa cô mới hai mươi tuổi, vẫn còn trẻ mà."
Du Uyển Khanh thấy Hoắc Lan Từ đang đẩy xe chở thóc đi tới, cô cùng anh chất lương thực của ba người lên xe.
Cô nhìn Quách Hồng Anh:
"Thay vì ngồi đây nghĩ mãi về những chuyện không thể thay đổi, chi bằng nghĩ xem mai lên công xã thì nên mua gì."
Sự thật đã định không thể thay đổi, thì chỉ còn cách bản thân học cách chấp nhận.
Hoắc Lan Từ đẩy xe gỗ chở lương thực về hướng khu tập thể thanh niên tri thức, Du Uyển Khanh đi bên cạnh anh:
"Ghê nha, tri thức Hoắc, xe gỗ đẩy vững ghê á, không nghiêng, cũng không đụng vào cây luôn."
"Tri thức Du trẻ khen quá lời rồi, do quen tay thôi."
Hoắc Lan Từ mỉm cười nhìn cô.
Trương Hồng Kỳ bất đắc dĩ:
"Tri thức Du, cô nói thẳng là đang đá xoáy tôi đấy à? Nói lần trước tôi đẩy xe gỗ đụng vào cây luôn đi, đâu cần phải khen vòng vèo đối tượng của mình như vậy?"
Du Uyển Khanh xoay người, mỉm cười dịu dàng:
"Sao cô lại có thể thoải mái thừa nhận như thế chứ!"
"Không còn cách nào khác, bị người ta trêu ghẹo mất hai ngày rồi." Trương Hồng Kỳ cũng thấy bất lực, lần đầu tiên cô ấy đẩy xe gỗ, không có kinh nghiệm, không biết cách điều khiển phương hướng, cứ thế đẩy xe lao thẳng vào một gốc cây lớn ven đường.
May mà trên xe chỉ toàn là cành dâu gom từ phòng nuôi tằm, nếu là lương thực thì đúng là họa lớn.
Trương Hồng Kỳ quay sang Du Uyển Khanh: "Cô có bí quyết gì thì nói cho tôi biết với."
Cùng là lần đầu đẩy xe, Du Uyển Khanh lại làm rất dễ dàng, trong khi cô ấy thì lảo đảo như sắp ngã, sự đối lập quá rõ ràng.
Quách Hồng Anh gật đầu: "Tôi cũng muốn học."
"Được, khi nào có thời gian tôi sẽ dạy các cô cách điều khiển xe gỗ." Du Uyển Khanh cảm thấy đúng là cần phải học, nếu không thì tới mùa đông lúc đi cắt cành dâu, cần xe gỗ để chở về nhà, chẳng lẽ lại luôn nhờ người khác giúp?
Cô đã tìm hiểu rồi, đại đội Ngũ Tinh mỗi khi đến mùa đông đều phải cắt cành dâu, mỗi nhà đều phải cử người tham gia. Cành dâu cắt được có thể mang về làm củi đun.
Người nhanh nhẹn chỉ cần bận rộn một thời gian là có thể chuẩn bị đủ củi đun cho cả nửa năm. Việc này tuy hơi tốn công tay chân, nhưng vừa được tính công điểm lại vừa có ích cho gia đình nên ai cũng sẵn sàng làm.
Từ sau khi hai người bắt đầu hẹn hò, nhà của Hoắc Lan Từ gần như không nấu cơm nữa, Du Uyển Khanh mang hết lương thực đến nhà anh.
Sau khi chuyển xong lương thực vào nhà, Hoắc Lan Từ còn mang phần lương thực của Trương Hồng Kỳ và Quách Hồng Anh đến tận cửa nhà họ.
Trương Hồng Kỳ không để anh giúp khuân vác, nhanh chóng cùng Quách Hồng Anh chuyển lương thực xuống, liên tục nói lời cảm ơn.
Người ta giúp mình, mình không thể xem đó là điều hiển nhiên ai cũng có phần, chẳng ai nợ ai điều gì.
Hôm sau không phải đi làm đồng, nhiều người trong đại đội rủ nhau đi bộ đến công xã để mua đồ.
Du Uyển Khanh và Hoắc Lan Từ vừa ra khỏi nhà đã thấy mấy người ở khu tập thể thanh niên tri thức đang đợi ở gần đó.
Hà Tiểu Duyên cười nói: "Cùng đi cho vui."
Du Uyển Khanh không phản đối, tối qua cô đã đoán có khả năng sẽ xảy ra chuyện này.
Mọi người đều đi bộ đến công xã, nên hai người cũng không đi xe đạp. Vừa đi vừa có thể trò chuyện với mọi người, cũng là cơ hội gắn kết tình cảm. Bảy giờ hơn xuất phát, khoảng chín giờ thì đến nơi.
Trên đường đi, Vương Ngọc Bình tiến lại gần Du Uyển Khanh, thì thầm:
"Tối qua tôi thấy Cốc Tiểu Như gặp riêng Ngưu Nhị Tráng, anh ta còn ôm cô ta."
Tối qua Vương Ngọc Bình dậy đi vệ sinh, phát hiện Cốc Tiểu Như lén ra ngoài, cô ấy nhớ lời dặn của Trương Hồng Kỳ rằng phải để mắt đến Cốc Tiểu Như nên cẩn thận bám theo.
May mà cả hai người kia đều không mang đèn pin, cô ấy lại rất cẩn trọng, nếu không đã bị phát hiện.
Du Uyển Khanh nhìn về phía Cốc Tiểu Như đang cười nói phía trước cùng các thanh niên tri thức khác, rồi dùng giọng chỉ đủ hai người nghe được để nhắc nhở:
"Lần sau mà thấy chuyện thế này thì đừng đi theo nữa, lỡ bị phát hiện thì nguy hiểm lắm."
Với tính cách u ám như Cốc Tiểu Như, nếu nhận ra bị theo dõi, rất có thể sẽ xúi Ngưu Nhị Tráng làm điều gì đó với Vương Ngọc Bình.
Vương Ngọc Bình cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng, cô ấy gật đầu:
"Tôi nghe cô ta hỏi Ngưu Nhị Tráng sao còn chưa ra tay."
"Cô cẩn thận một chút đi, chỉ sợ Ngưu Nhị Tráng sẽ làm chuyện gì mờ ám."
Du Uyển Khanh khẽ gật đầu:
"Nhớ lấy, ra khỏi khu thanh niên tri thức thì khỏi quan tâm đến cô ta."
"Ừ, tôi hiểu rồi." Vương Ngọc Bình cười rồi đi lên phía trước, để lại không gian riêng cho tri thức Hoắc và tri thức Du.
Hoắc Lan Từ hỏi Du Uyển Khanh:
"Có chuyện gì sao?"
Du Uyển Khanh kể lại toàn bộ sự việc:
"Hiện tại chỉ còn cô ta đang rình mò, nhưng cô ta giờ đã khôn hơn, muốn mượn dao giết người."
Hoắc Lan Từ liếc nhìn Cốc Tiểu Như đang đi phía trước, ánh mắt anh bình lặng, không ai đoán được trong lòng anh đang nghĩ gì.
Tới công xã, mọi người hẹn giờ về rồi tản ra mỗi người một nơi.
Trong khoảng thời gian này, cả Du Uyển Khanh và Hoắc Lan Từ đều nhận được thư từ gia đình, nên hai người đi đến bưu điện trước để gửi thư đáp lại. Sau đó đến cửa hàng hợp tác xã, khi ra khỏi đó thì đã hơn mười giờ.
Hoắc Lan Từ xách đồ, nhìn Du Uyển Khanh:
"Vào nhà ăn quốc doanh ăn chút gì trước đi."
Du Uyển Khanh gật đầu:
"Ừ, được."
Bất ngờ, Hoắc Lan Từ nói:
"Anh đã kể chuyện đang hẹn hò với em cho gia đình biết rồi."