Vợ quân nhân thập niên 1960 có chút “cay”: Sĩ quan độc miệng bá đạo cưng chiều
Nạp Lan Dực12-11-2025 09:26:19
Du Uyển Khanh đặt chiếc gùi xuống đất, nét mặt không hề biểu cảm, từng bước từng bước tiến về phía Cốc Tiểu Như.
Cốc Tiểu Như thấy vậy lập tức nhớ lại chuyện đã xảy ra trên tàu, vội vàng lùi về sau:
"Cô đừng lại gần! Nếu cô dám ra tay, tôi sẽ đến đội sản xuất tố cáo cô!"
"Với lại tôi đâu nói sai? Chúng tôi ai cũng làm việc cực khổ cả ngày, còn cô chỉ làm nửa buổi, đó là tư tưởng hưởng lạc của đám tư bản đấy!"
Âu Kiến Quốc, Sở Minh và Lý Quốc Đống đều tận mắt chứng kiến lần trước Du Uyển Khanh xử lý Quách Hồng Anh như thế nào, sợ bị vạ lây nên đồng loạt lùi lại tiện thể nhường chỗ cho cô "dạy dỗ" kẻ lắm lời kia.
Du Uyển Khanh không muốn phí lời với Cốc Tiểu Như, trực tiếp tung một cú đá, đá bay cô ta hơn một mét, đập mạnh vào bức tường đất.
Cốc Tiểu Như hét lên thảm thiết, ngã lăn ra đất, trông thảm hại và đáng thương vô cùng nhưng chẳng ai buồn đỡ cô ta dậy.
Ai nấy đều thấy cô ta đáng bị ăn đòn.
Du Uyển Khanh đâu phải không làm việc gì, rõ ràng là cô hoàn thành công việc cả ngày của mình rồi mới nghỉ. Còn việc cô ta lề mề từ sáng tới tối, chẳng lẽ lại trách người ta làm nhanh hơn sao?
Du Uyển Khanh bước tới, túm tóc Cốc Tiểu Như, ghì cô ta mạnh xuống đất:
"Cốc Tiểu Như, tôi đã nói trên tàu rồi, lo mà giữ cái miệng lại, đừng xen vào chuyện người khác!"
Nói rồi, cô túm đầu cô ta lên, rồi tát liên tiếp từng cái, từng cái vào mặt.
"Mắt cô mù cỡ nào mới không thấy tôi buổi sáng cật lực làm việc? Chính cô thì uể oải lười nhác, vậy mà lại đổ thừa tôi làm nhanh?"
"Tâm địa cô tối tăm hệt như chuột sống trong cống rãnh thối rữa!"
"Vĩnh viễn không chịu nhìn thấy người khác tốt đẹp hơn mình!"
Mỗi cái tát của Du Uyển Khanh đều kèm theo dị năng, cô không bị đau tay, nhưng cơn đau mà Cốc Tiểu Như phải chịu thì tăng gấp đôi.
Đặc biệt, chỗ bị đánh sẽ không bầm tím hay sưng đỏ không để lại dấu vết gì.
"Tôi sẽ tố cáo cô!" Cốc Tiểu Như cắn răng chịu đau, tức giận nhìn Du Uyển Khanh:
"Cô là phần tử độc ác chia rẽ nhân dân! Loại người như cô nên bị đưa đi đấu tố!"
Quách Hồng Anh và mấy người khác nghe đến đây thì chỉ thấy Cốc Tiểu Như đúng là chán sống. Đã bị đánh đến mức đó rồi mà còn dám mở miệng chọc giận người ta.
Mọi người vừa thấy Cốc Tiểu Như xứng đáng bị đánh, lại vừa cảm thấy Du Uyển Khanh thật sự không phải người dễ dây vào. Trong lòng âm thầm thề rằng sau này tuyệt đối không được bàn tán chuyện của cô nếu không, kết cục của họ sẽ chẳng khác gì Cốc Tiểu Như bây giờ.
Du Uyển Khanh cũng hiểu loại người như Cốc Tiểu Như, dù có bị đánh cũng chẳng học được điều gì. Đã vậy, cô chẳng cần khách khí.
"Tố cáo tôi?" Cô cười lạnh.
"Tốt lắm, tôi sẽ đưa cô đi ngay bây giờ."
Nói xong, cô kéo lê Cốc Tiểu Như ra khỏi khu tập thể thanh niên tri thức. Vừa đi, cô vừa nói với Vương Ngọc Bình:
"Tri thức Vương, trong gùi có một con gà rừng và một con thỏ rừng, thả ra nuôi tạm đi, mai nấu thêm món cho mọi người."
Trương Hồng Kỳ và Quách Hồng Anh vội bỏ bát đũa xuống, lon ton đi theo.
Người hào hứng nhất chính là Quách Hồng Anh đúng như cô ta nghĩ, nhìn người khác bị đánh đúng là sướng hơn tự mình bị đánh rất nhiều.
Mấy người ở khu tập thể thanh niên tri thức đang định kéo nhau đi xem kịch vui, nhưng nghe nói trong gùi có gà rừng và thỏ rừng, thì ai nấy lập tức đứng lại. Những người thèm thịt nhìn chằm chằm vào cái gùi như thể muốn soi ra một cái lỗ.
Lục Quốc Hoa quay sang Vương Ngọc Bình:
"Chúng tôi đi xem một chút, cô ở lại đây nhé."
Lúc bọn họ mới đến, khu tập thể thanh niên tri thức đã xảy ra tình trạng mất đồ. Giờ mà đi hết, sợ quay lại không thấy đâu mấy con gà thỏ nữa thì khổ.
Cao Khánh Mai vốn không thích những nơi ồn ào, cô ấy nhìn Lục Quốc Hoa:
"Tôi và Ngọc Bình sẽ ở lại trông khu tập thể thanh niên tri thức, các anh đi theo xem chừng một chút, đừng để tri thức Du đánh người quá tay, nếu không thì sẽ bị coi là sai."
Cô ấy còn nhắc thêm một câu:
"Đại đội trưởng chắc chắn sẽ hỏi chuyện vừa xảy ra, mọi người chỉ cần kể lại đúng sự việc, đừng thêm thắt ý kiến cá nhân."
Vì chuyện này rõ ràng là Cốc Tiểu Như sai, bị đánh cũng đáng đời.
Lục Quốc Hoa gật đầu:
"Chúng tôi hiểu rồi, sẽ không nói quá lên đâu."
Họ đâu phải là kiểu người không phân biệt đúng sai?
Sau vài ngày tiếp xúc, mọi người càng ngày càng thích giao tiếp với Du Uyển Khanh thẳng thắn, còn không ưa gì Cốc Tiểu Như.
Cô gái đó dường như có vấn đề về nhận thức chính trị, suốt ngày sai khiến mấy nam thanh niên trong thôn làm việc giúp mình, về khu tập thể thanh niên tri thức thì lại bám riết lấy Sở Minh.
Người ta đã tránh xa rồi, cô ta vẫn cứ giả vờ không thấy, thật khiến người khác cảm thấy khó chịu.
Trên đường từ khu tập thể thanh niên tri thức đến nhà đại đội trưởng, phải đi ngang qua cửa nhà Hoắc Lan Từ. Nghe thấy động tĩnh, anh bước ra thì thấy Du Uyển Khanh đang kéo một người rời khỏi khu tập thể thanh niên tri thức, lo sợ sẽ xảy ra chuyện nên âm thầm đi theo từ xa.
Lúc này, gia đình đại đội trưởng đang ăn tối, thì Du Uyển Khanh đã kéo theo một người đang vùng vẫy và chửi rủa xông vào giữa phòng khách.
Cả nhà hơn chục người lập tức dồn ánh mắt về phía Du Uyển Khanh và Cốc Tiểu Như.
"Đại đội trưởng cứu tôi với! Du Uyển Khanh muốn giết tôi!"
"Cứu với, cứu mạng tôi! Cô ta sắp đánh chết tôi rồi!"
Du Uyển Khanh chẳng ngăn Cốc Tiểu Như nói năng, cô thả người xuống đất rồi mới mở miệng:
"Đại đội trưởng, Cốc Tiểu Như nói muốn tố cáo cháu, cháu đưa cô ta tới đây luôn."
Nói rồi cô quay đầu nhìn Cốc Tiểu Như:
"Tiếp tục tố cáo đi, tôi chờ cô."
Thấy chưa, tôi chu đáo lắm đấy đích thân kéo cô tới tận nhà đại đội trưởng để tố cáo luôn rồi.
Cốc Tiểu Như khóc lóc:
"Đại đội trưởng, Du Uyển Khanh cứ không hợp ý là đá tôi, còn đánh tôi nữa! Ông xem tôi bị đánh thành ra thế nào rồi, mặt sưng hết cả lên, răng thì sắp rụng, toàn thân đau nhức cô ta định đánh chết tôi thật mà!"
Giờ toàn thân cô ta đau nhức, răng cũng lỏng ra, cứ có cảm giác sẽ rụng bất cứ lúc nào.
Cậu con trai út của đại đội trưởng dùng tiếng Quảng Đông phiên dịch lại cho người nhà nghe. Đại đội trưởng nghe xong chỉ nhìn Cốc Tiểu Như thật sâu, chưa vội nói gì, thì một cô con dâu trẻ lên tiếng bằng tiếng phổ thông không mấy chuẩn xác:
"Nhà tôi dù có đốt đèn dầu thì cũng không mù, vẫn nhìn rõ mặt cô có bị thương hay không."
"Cái mặt này vẫn nguyên vẹn mà, sao lại vu oan cho tri thức Du như thế?" Vợ đại đội trưởng rất thích những đứa trẻ xinh đẹp, nên ngay từ đầu đã thiên vị Du Uyển Khanh, không tin cô lại đi bắt nạt Cốc Tiểu Như.
Trái lại, cái tri thức Cốc kia thì ánh mắt cứ láo liên, nhìn đã thấy không phải người an phận.
Lúc này Quách Hồng Anh xông vào, chỉ thẳng vào mặt Cốc Tiểu Như:
"Đại đội trưởng, là Cốc Tiểu Như tự mình chuốc lấy!"
Sau đó, miệng cô ta tuôn ra như pháo, kể lại toàn bộ sự việc mới xảy ra:
"Rõ ràng tri thức Du đã làm xong hết phần việc của mình, vậy mà cô ta lại nói người ta chỉ biết hưởng thụ, còn bảo tri thức Du có vấn đề về tư tưởng."
"Tôi thấy chính cô ta mới có vấn đề đấy! Ban ngày làm thì không chịu làm, chỉ biết lườm liếc mấy anh thanh niên, để họ làm giúp mình!"
Khoảnh khắc này, Quách Hồng Anh hoàn toàn quên mất mình trước đây từng bị Du Uyển Khanh đánh vì tội nói nhiều.
Mấy người như Trương Hồng Kỳ vừa đến nơi, thấy Quách Hồng Anh không bịa đặt thêm thắt gì thì cũng không xen vào.
Cốc Tiểu Như nghe thấy người nhà đại đội trưởng bảo mặt mình không hề có dấu vết gì, lập tức ngơ ngác. Giờ lại thấy Quách Hồng Anh còn bênh Du Uyển Khanh thì càng tức tối:
"Quách Hồng Anh, cô ta rõ ràng đã từng đánh cô, sao giờ cô còn bênh cô ta?"
"Với lại cô ta vừa mới đánh tôi, mọi người đều thấy mà! Sao lại dám mở mắt nói dối?"
"Cô bị đánh là vì nói năng bừa bãi, tôi cũng từng bị đánh vì nói bậy." Quách Hồng Anh thẳng thắn thừa nhận mình từng bị Du Uyển Khanh dạy dỗ.
Ông nội từng dạy cô ta, biết sai thì phải sửa.
Cô ta vẫn là một cô gái tốt.
Lục Quốc Hoa nhíu mày:
"Tri thức Quách vừa nói rõ ràng là tri thức Du có dạy dỗ cô thật mà."
Vậy thì Quách Hồng Anh đâu có nói dối?
Sở Minh cũng nhận thấy trên mặt Cốc Tiểu Như không hề có dấu vết bị đánh, anh ta nói:
"Có lẽ tri thức Du chỉ muốn dạy cô một bài học, nên không ra tay mạnh. Trên mặt cô không có dấu vết gì, rõ ràng là chính cô gây sự trước, sao cứ không chịu buông tha vậy?"
Thực ra, bọn họ đều nghe thấy tiếng tát "bốp bốp" rất vang, không thể gọi là nhẹ được. Tuy họ thấy kỳ lạ sao lại không có vết tích, nhưng họ chẳng ai ưa nổi Cốc Tiểu Như, người luôn xem bản thân như miếng thịt mỡ được săn đón.
Giữa hai bên, tất nhiên họ sẽ thiên về phía tri thức Du rồi.