Vợ quân nhân thập niên 1960 có chút “cay”: Sĩ quan độc miệng bá đạo cưng chiều
Nạp Lan Dực12-11-2025 10:14:38
Hoắc Lan Từ múc cho Du Uyển Khanh một bát cháo lòng gà:
"Đêm qua không ngủ được." Biết cô lo lắng, Hoắc Lan Từ vội giải thích:
"Bọn anh không đi lâu đâu, mười hai giờ là đã về rồi."
Du Uyển Khanh vừa ăn cháo vừa hỏi:
"Lần này mang về được bao nhiêu thứ?"
"Có tổng cộng năm con gà rừng, con to nhất đã đem về khu tập thể thanh niên tri thức."
Hoắc Lan Từ nếm thử bát cháo mình nấu, hơi nhíu mày:
"Không ngon bằng cháo em nấu."
Du Uyển Khanh mỉm cười:
"Vậy anh nấu thêm vài lần nữa đi, quen tay thì sẽ giỏi thôi."
Một người phụ nữ thông minh sẽ không bao giờ ôm hết việc nhà vào người.
Nấu chưa ngon không sao, cứ làm nhiều là được.
Không chịu làm thì vĩnh viễn không bao giờ giỏi.
Người đàn ông bị chiều hư, thì người phụ nữ sau này sẽ khổ.
Vì hạnh phúc của mình, chỉ có kẻ ngốc mới đi nuông chiều Hoắc Lan Từ.
"Trưa ăn nửa con, tối ăn nửa con. Con còn lại thì nấu canh mang lên núi Bắc."
Hoắc Lan Từ nói tiếp:
"Ông Khang đã khỏe lên nhiều rồi, đại đội trưởng đã sắp xếp cho ông ấy đi đập lúa ở sân phơi."
Du Uyển Khanh gật đầu:
"Đại đội trưởng cũng được đấy chứ."
Sáng sớm, các thanh niên tri thức ở khu tập thể phát hiện trong bếp có một con gà rừng lớn, Vương Ngọc Bình thấy lạ, nhỏ giọng hỏi Lục Quốc Hoa:
"Ai mang tới vậy?"
"Là Sở Minh đó." Lục Quốc Hoa đáp:
"Tối qua anh ấy và tri thức Hoắc đi vào núi."
Ở đại đội Ngũ Tinh, ai vào núi săn được gà rừng, thỏ rừng đều có thể mang về nhà ăn.
Nên thời gian gặt lúa này không chỉ có Hoắc Lan Từ và Sở Minh vào núi săn thú, mà các xã viên cũng chia nhóm vào rừng kiếm thêm thức ăn.
Bọn họ thì không dám đi ban đêm vì sợ gặp bầy heo rừng, nên thường tranh thủ giữa trưa lượn lờ quanh chân núi may mắn thì bắt được gà, thỏ.
Một số người còn đặt bẫy, hôm sau quay lại kiểm tra có bắt được gì không.
Vì vậy, Lục Quốc Hoa mới dám nói thẳng là ai đem tới.
Cao Khánh Mai đề nghị:
"Hầm canh đi."
Sau khi đến đại đội Ngũ Tinh, cô cũng học được cách hầm canh:
"Năm ngoái đào được ít ngũ chỉ mao đào, còn dư một chút, bỏ vào nấu chung, ai cũng có thể uống một bát canh."
Hôm nay là phiên Cao Khánh Mai nấu ăn. Cô ấy đề xuất như vậy thì chẳng ai phản đối.
Từ khi Du Uyển Khanh và mấy người kia chuyển ra ngoài ở, Cốc Tiểu Như dường như có thay đổi bắt đầu trò chuyện với mọi người, không còn mỉa mai, châm chọc.
Mọi người cũng không muốn nói chuyện nhiều với cô ta, nhưng vì cô ta không còn khóc lóc làm loạn, lúc nào cũng cười nói, làm việc cũng siêng năng...
Thế nên không tiện tỏ thái độ quá lạnh nhạt.
Giờ đây ở khu tập thể thanh niên tri thức, cô ta sống có vẻ thoải mái hơn trước.
Cô ta cũng thông minh hơn rồi không tới gần Du Uyển Khanh gây chuyện nữa.
Khi Du Uyển Khanh nhắc chuyện này với Trương Hồng Kỳ, cô ấy vừa gặm bánh bao vừa nói:
"Cô đừng thấy cô ta bây giờ như vậy mà lơi là cảnh giác cô ta không đơn giản như cô thấy đâu."
"Cô ta chắc chắn không bỏ qua chúng ta, chỉ là đang đợi thời cơ ra tay thôi."
Du Uyển Khanh cũng đồng tình:
"Có lẽ đang chờ một cơ hội để đánh cả lũ một cú."
Trương Hồng Kỳ mắng một câu xui xẻo, sau đó xách liềm tiếp tục đi gặt lúa:
"Tôi đã bảo Ngọc Bình để mắt đến cô ta rồi."
Bọn họ chuyển ra ngoài sống hết, nên chỉ có thể nhờ người trong khu tập thể thanh niên tri thức giám sát Cốc Tiểu Như.
Khi ăn cơm, Du Uyển Khanh dặn Hoắc Lan Từ lần sau lên núi Bắc phải cẩn thận hơn, sợ Cốc Tiểu Như để ý đến anh.
Hoắc Lan Từ gật đầu:
"Yên tâm đi, anh sẽ cẩn thận hơn."
"Trong khu tập thể thanh niên tri thức mà để một người như vậy ở lại, thật sự không phải chuyện tốt." Anh hạ giọng nói: "Hơn nữa, người ở khu tập thể thanh niên tri thức cũng đã quá đông rồi."
Du Uyển Khanh liếc nhìn anh một cái, cảm thấy người đàn ông này chắc đang âm thầm chuẩn bị tung ra chiêu gì lớn.
Trong thời gian gặt lúa, Du Uyển Khanh lén lên núi Bắc bắt mạch cho ông Khang. Đây là lần đầu tiên ông Khang tỉnh táo nhìn thấy Du Uyển Khanh, không thể không nói, cô là cô gái tri thức tinh xảo, xinh đẹp nhất mà ông ấy từng gặp trong đời.
Một cô gái như vậy lại là đối tượng của thằng nhóc nhà họ Hoắc, nếu ông Hoắc biết chuyện, có khi nửa đêm cười tỉnh mất.
"Tri thức Du, ông đã cảm thấy khá hơn nhiều rồi." Ông Khang hiền từ nhìn cô:
"Cảm ơn cháu đã cứu mạng ông."
Du Uyển Khanh vội xua tay:
"Cháu chỉ làm việc mà ai cũng sẽ làm thôi ạ."
Trong thế giới mà cô từng sống, năm 1968 có quá nhiều điều tiếc nuối. Cô chỉ không muốn những tiếc nuối ấy lại lặp lại trong thế giới song song này.
Tất nhiên, tiếc nuối vẫn sẽ tồn tại, cô chỉ cố gắng hết sức để cứu vãn.
Tay cô không vươn được xa, nhưng trong địa bàn của đại đội Ngũ Tinh, cô vẫn có thể che chở cho những người ở đây.
Huống hồ, còn có Hoắc Lan Từ.
"Đến lúc thay thuốc rồi, để A Từ mang thuốc tới cho ông nhé."
Sau khi bắt mạch cho ông Khang, cô cũng bắt mạch cho những người khác. Không có bệnh lớn, nhưng bệnh vặt thì nhiều, cần điều trị bằng thuốc bắc.
Bất ngờ, Lộ Tĩnh An nói:
"Cô hoàn toàn không cần vì A Từ mà phải đối xử tốt với chúng tôi đến vậy."
Trong phòng lập tức rơi vào im lặng, đến cả Hoắc Lan Từ cũng quay sang nhìn.
Du Uyển Khanh nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Lộ Tĩnh An, khẽ mỉm cười:
"Thầy Lộ, cháu làm những việc này không phải vì A Từ."
"Mà vì mọi người xứng đáng để cháu làm vậy."
Nói xong cô đứng dậy:
"Mọi người nghỉ ngơi đi ạ, cháu với A Từ về trước."
Sau khi cánh cửa gỗ nhỏ khép lại, Lộ Tĩnh An mới cười khẽ:
"Xứng đáng?"
Ông ấy như thể vừa nghe được một trò cười cực kỳ nực cười.
Rất nhiều người từng liên thủ đẩy họ xuống tận đáy xã hội, muốn họ mãi mãi không ngóc đầu lên nổi.
Vậy mà bây giờ lại có một cô gái trẻ nghiêm túc nói: "Mọi người xứng đáng để cháu làm vậy."
Đổng Liên Ý nói:
"Tri thức Du là một người rất thuần khiết."
"Cô ấy đã nói là xứng đáng thì chính là xứng đáng."
Bà ấy nắm tay Phó Hạc Niên:
"Em không hối hận vì năm đó đã trở về, cũng không thấy mình sai, em tin rồi sẽ có một ngày mây tan trời sáng."
Ông Khang nghe xong liền gật đầu:
"Phải rồi, chúng ta phải tin vào ngày ấy."
Sầm Túc Ninh dựa vào một bên, chỉ yên lặng lắng nghe.
Trên đường trở về, Hoắc Lan Từ trầm mặc không nói.
Du Uyển Khanh kéo tay anh:
"Sao thế?"
Hoắc Lan Từ đáp:
"Anh chỉ thấy may mắn, may mắn vì đã tới nơi này, may mắn vì đã gặp em, may mắn vì được làm người yêu của em."
Có rất nhiều chuyện, anh không dám nghĩ sâu thêm.
Vì càng nghĩ thì càng thấy sợ, thấy kết cục có lẽ là điều mình không thể chịu đựng nổi.
Ví dụ như chuyện của ông Khang.
Nếu không có Uyển Khanh, có thể ông Khang đã không còn nữa.
Vậy thì nhiệm vụ của anh coi như thất bại một nửa.
Và đây không phải là tổn thất cá nhân anh.
Du Uyển Khanh nắm tay anh:
"Anh không cần nói gì cả, em hiểu, em hiểu hết."
Mấy ngày sau đó, Du Uyển Khanh tranh thủ thời gian vào không gian của mình để sắc thuốc bắc, luyện thành từng viên thuốc.
Đến khi gặt lúa xong, thuốc cũng hoàn tất.
Cô dùng những lọ sứ nhỏ mà Hoắc Lan Từ tìm giúp để đựng thuốc, còn dán nhãn tên từng người lên từng lọ:
"Cứ theo tên mà đem lên cho người trên núi Bắc, mỗi ngày uống một viên trước khi ngủ là được."
Cô còn đùa thêm:
"Không có độc đâu, đều là thuốc điều dưỡng thân thể cả."