Giang Thước sững người, bàn tay đang định đóng cửa cũng khựng lại.
Đây là chi tiết vụ án mà chỉ có người trong tổ chuyên án mới biết, chưa bao giờ được công bố ra ngoài, thậm chí người nhà nạn nhân cũng không hề hay biết.
Lẽ nào cô có liên quan đến vụ án? Nhưng hôm nay lúc lấy lời khai ở cục, cô vừa không có thời gian gây án, cũng chẳng có động cơ, lại càng không có bất kỳ mối liên hệ nào với các nạn nhân.
Vậy thì làm sao cô biết được chuyện về lá bùa đó?
Nhân lúc Giang Thước còn đang ngẩn người, Du Phi Phàm đã lách qua khe cửa, chui vào trong nhà.
Giang Thước suy nghĩ một lát, rồi cũng không ngăn cô lại nữa.
Sau khi ngồi lại xuống ghế sô pha, Giang Thước châm một điếu thuốc, điều chỉnh lại cảm xúc, rồi chậm rãi lên tiếng: "Ba câu hỏi: thứ nhất, tại sao cô biết địa chỉ nhà tôi. Thứ hai, tại sao cô lại muốn lẻn vào hiện trường vụ án. Thứ ba, tại sao cô lại biết những chi tiết chưa từng được công bố."
Du Phi Phàm không đáp, cô khịt khịt mũi ngửi mùi hương trong không khí: "Mì bò hầm phải không?" Dứt lời, bụng cô cũng rất biết điều mà kêu lên òng ọc.
Lúc này Giang Thước mới nhớ ra mình còn đang ngâm mì. Anh thở dài, quay người vào bếp bưng tô mì ra đặt trước mặt Du Phi Phàm, bất đắc dĩ nói: "Cho cô mười phút, ăn xong trả lời câu hỏi của tôi ngay."
Sau khi ăn xong tô mì, Du Phi Phàm dựa người vào ghế sô pha, vươn vai một cái, thỏa mãn chùi mép còn đang dính mỡ.
Sau một hồi vật lộn như vậy, Giang Thước chẳng còn chút tức giận nào nữa. Lúc này, sự tò mò đã hoàn toàn chiến thắng cơn thịnh nộ, anh thúc giục: "Bây giờ thì trả lời câu hỏi của tôi được rồi chứ?"
Thấy anh không còn hùng hổ như trước, Du Phi Phàm có chút đắc ý. Cô thu lại vẻ mặt cười cợt, hắng giọng: "Được thôi, vậy thì tôi miễn cưỡng nói cho anh biết vậy. Thứ nhất, văn phòng chúng tôi có cao thủ IT thông thạo kỹ thuật máy tính, muốn lấy được địa chỉ của anh thì dễ như ăn cơm. Thứ hai, tôi đã nói rồi, mục đích tôi đến hiện trường vụ án cũng giống như anh, đều là để điều tra. Chỉ có điều, anh điều tra người, còn tôi điều tra linh. Thứ ba, tôi có thể nói rõ cho anh biết, những người đó đều không phải tự sát. Hay nói đúng hơn, họ đều không tự nguyện tự sát mà là bị ác linh ám, dẫn dụ họ tự kết liễu đời mình."
Giang Thước day day mi tâm, cảm thấy mình chắc chắn là bị vụ án ép cho phát điên rồi nên mới lãng phí năm phút quý báu của cuộc đời để nghe những lời hoang đường này của cô.
À, còn lãng phí cả một tô mì nữa.
Anh chỉ tay ra cửa: "Cô tự cút hay để tôi ném cô ra ngoài?"
Du Phi Phàm lại không hề nhúc nhích: "Các anh có phải vẫn chưa tìm ra điểm chung của các nạn nhân không?"
Giang Thước không nói gì, nhưng ánh mắt lại khẽ lóe lên.
Cô tiếp tục chỉ vào tập hồ sơ trên bàn: "Họ đều sinh vào ngày mười bốn tháng bảy âm lịch, anh có thể kiểm tra lại ngay bây giờ."
Giang Thước nửa tin nửa ngờ mở tập hồ sơ ra xem, rồi lại dùng điện thoại đối chiếu, sau đó lòng chợt trĩu nặng.
Quả đúng như lời cô nói, ngày sinh của mấy người tự sát đều là mười bốn tháng bảy âm lịch, mà bản thân anh lại chưa bao giờ để ý đến điều này.
Ánh mắt anh lộ rõ vẻ nghi hoặc: "Sao cô biết được những chuyện này?"
"Tôi đã nói rồi, vụ án này tôi cũng đang điều tra, chỉ có điều hướng điều tra của chúng tôi khác với cảnh sát."
Du Phi Phàm nói tiếp: "Đây là một loại tà thuật cổ xưa, cần phải tìm những người phụ nữ sinh vào ngày mười bốn tháng bảy âm lịch, bắt họ mặc đồ đỏ, ngậm bùa trong miệng rồi giết chết họ. Sau đó chiếm lấy linh hồn của họ để sử dụng cho mục đích riêng."
Trong suốt 28 năm cuộc đời, Giang Thước luôn là một người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, coi thường mọi lời đồn thổi về ma quỷ thần thánh.
Những lời này của Du Phi Phàm đối với anh mà nói, lượng thông tin quả thực quá lớn, gần như là muốn đập tan rồi xây dựng lại toàn bộ thế giới quan của anh.
"Vậy rốt cuộc họ tự sát hay là bị sát hại?"
Lời vừa thốt ra, anh mới giật mình nhận ra hình như suy nghĩ của mình đã bị Du Phi Phàm dẫn dắt tự lúc nào.
Du Phi Phàm nghiêm túc giải thích: "Nói chính xác là có kẻ đang điều khiển ác linh để giết người. Để không lưu lại dấu vết gây án, hắn ta để ác linh xâm nhập vào giấc mơ của nạn nhân, rồi trong mơ dẫn dụ họ tự kết liễu. Như vậy, cảnh sát hoàn toàn không tìm thấy bất kỳ manh mối hay bằng chứng nào, chỉ có thể kết luận là tự sát."