Điều kỳ lạ hơn nữa là trên mặt đất ngay dưới thi thể có rất nhiều vết hằn do mũi chân chạm đất tạo thành. Nói cách khác, chỉ cần cô ấy nhón chân lên một chút là đã có thể sống sót.
Bác sĩ pháp y Tống cùng trợ lý đang cẩn trọng tháo chiếc vớ lụa quấn quanh cổ nạn nhân, định đặt cô ấy xuống đất. Thấy Giang Thước bước vào, ông dừng tay, ngước lên chào một tiếng.
"Lão Tống, tình hình thế nào?" Giang Thước đeo găng tay, ngồi xổm xuống hỏi.
"Vết hằn trên cổ có hình chữ U, không có dấu hiệu chống cự hay vết thương bên ngoài nào khác. Kết luận sơ bộ là tự sát bằng cách treo cổ. Tuy nhiên, vẫn cần đưa về phòng giám định để kiểm tra kỹ hơn, để xem có dấu vết của thuốc hay không."
"Lại là tự sát ư?" Sắc mặt Giang Thước trầm xuống.
"Còn thứ này tìm thấy trong miệng nạn nhân, cậu xem đi."
Giang Thước nhận lấy túi đựng vật chứng từ tay lão Tống. Bên trong là một lá bùa màu vàng, vẽ những ký tự màu đỏ kỳ quái.
Lý Minh Hạo đứng bên cạnh nhìn thấy lá bùa, bất giác rùng mình, khẽ lẩm bẩm: "Sao lại là thứ này nữa rồi... Giống hệt mấy vụ tự sát trước, đúng là quá quỷ dị mà."
Giang Thước liền chau mày.
Nếu kết quả giám định cuối cùng không phải là án mạng, thì đây đã là vụ tự sát thứ tư xảy ra trên địa bàn thành phố trong vòng hai tháng trở lại đây.
Cả ba nạn nhân trong các vụ tự sát trước đều là nữ giới, chết do treo cổ. Khi được phát hiện đều mặc trang phục màu đỏ, hiện trường cái chết vô cùng thê thảm. Hơn nữa, bác sĩ pháp y đều tìm thấy trong miệng họ những lá bùa giống hệt nhau.
Qua điều tra, các nạn nhân có độ tuổi, nghề nghiệp, kinh nghiệm sống và các mối quan hệ xã hội hoàn toàn khác biệt. Họ không hề quen biết nhau và cũng không có bất kỳ mối liên hệ chung nào.
Vốn dĩ các vụ tự sát không thuộc thẩm quyền của đội cảnh sát hình sự, nhưng cấp trên nhận thấy những vụ án này có quá nhiều điểm tương đồng, khó có thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên, nên đã thành lập chuyên án giao cho Giang Thước phụ trách.
Vậy mà cuộc điều tra cho đến nay không những không có chút tiến triển nào, lại còn xuất hiện thêm nạn nhân mới, thực sự khiến anh vô cùng đau đầu.
Khám nghiệm hiện trường kết thúc, Giang Thước cùng Lý Minh Hạo từ trong nhà máy bước ra. Ánh mắt anh bất chợt quét qua một bóng người lén lút ở góc tường, đang khom người định chui qua hàng rào dây cảnh giới.
Anh bước nhanh tới, quát lớn: "Đứng lại! Làm gì đó?"
Người nọ sững lại trong giây lát, rồi bị anh một tay túm cổ áo nhấc bổng lên, sau đó đặt vững vàng xuống đất.
Giang Thước cúi xuống, quan sát cô gái trạc hai mươi tuổi trước mặt. Cô để tóc tém ngang vai màu đen, mặc chiếc áo khoác bò đã sờn cũ bạc màu, vai còn đeo một chiếc túi vải đeo chéo.
Đôi mắt trong veo của cô gái thoáng ý cười, nhưng lại sâu thẳm tựa một đầm nước không đáy, khiến người ta không tài nào dò được những suy nghĩ ẩn sâu trong lòng.
Giang Thước hất hàm: "Nói cô đấy, làm gì ở đây? Người không phận sự tự ý vượt qua hàng rào cảnh giới là vi phạm pháp luật, có biết chưa!"
"Xin lỗi anh cảnh sát." Cô gái cười làm lành: "Tôi đây là lần đầu phạm lỗi, mong anh bỏ qua cho tôi lần này nhé."
Giọng Giang Thước lạnh lùng: "Cô là ai, streamer, nhà báo, hay là... có liên quan đến vụ án này?"
"Này, anh đừng nói bậy." Cô gái rút từ trong túi ra một tấm danh thiếp nhàu nhĩ, hai tay đưa cho anh: "Tôi đến để phá án."
"Phá án? Phá án gì?" Giang Thước sa sầm mặt lại, nhận lấy danh thiếp rồi liếc qua. Trên đó ghi: "Văn phòng Thám linh Phi Phàm – Du Phi Phàm."
Du Phi Phàm nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hẳn là anh cũng nhận ra những vụ tự sát này rất bất thường. Bởi vì bọn họ hoàn toàn không phải tự sát."
"Ồ? Không phải tự sát à, vậy cô nói xem là gì nào?" Giang Thước xoay xoay tấm danh thiếp trong tay, nhìn cô đầy hứng thú.
"Bọn họ bị ác linh ám."
"Bị ác linh ám..." Giang Thước khẽ nheo mắt, quay sang Lý Minh Hạo: "Hạo Tử, đưa cô ta về cục hỏi cho rõ."
Du Phi Phàm nghe vậy, sắc mặt liền biến đổi, xoay người định bỏ chạy nhưng đã bị Giang Thước giữ chặt hai tay, bẻ quặt ra sau lưng.
"Du Phi Phàm, hiện tại tôi nghi ngờ cô có liên quan đến một vụ án liên hoàn, yêu cầu cô theo chúng tôi về cục cảnh sát để hợp tác điều tra."