Cuối thu, tiết trời cũng trở nên se lạnh. Hai người trò chuyện đã được một lát, Giang Thước thấy Du Phi Phàm kéo chặt áo khoác, bèn đề nghị quay lại phòng hát ngồi, nhưng lời còn chưa dứt thì điện thoại anh đã reo vang.
"Đội trưởng Giang, khu biệt thự ven sông trên đường Hướng Dương xảy ra một vụ cướp đột nhập, một người chết, một người bị thương."
"Tôi đến ngay."
Sau khi cúp điện thoại, Giang Thước áy náy nói với Du Phi Phàm: "Có vụ án, tôi và Hạo Tử phải qua đó ngay. Mọi người cứ chơi tiếp đi."
Du Phi Phàm nhìn đồng hồ, đã gần mười một giờ đêm, bèn nói: "Tôi đi cùng các anh, xem có giúp được gì không."
Cô không để cho Giang Thước từ chối, nói tiếp: "Dù sao chúng ta cũng vừa mới thỏa thuận hợp tác, tôi cũng phải thể hiện chút thành ý chứ, phải không?"
Giang Thước suy nghĩ một lát: "Được thôi."
Khi quay lại phòng hát, Du Phi Phàm dặn dò Thành Dị đưa Tiểu Ngọc và Tiêu Tiêu về nhà, rồi cùng Giang Thước và Lý Minh Hạo tức tốc đến khu biệt thự ven sông nơi xảy ra vụ án.
Khác với khu biệt thự bỏ hoang mà Chu Kiến Nguyên đã mua, khu biệt thự ven sông này được xây dọc bờ sông, cảnh quan tươi đẹp, rất nhiều doanh nhân và quan chức giàu có đều sống ở đây, là một khu nhà giàu nổi tiếng của thành phố.
Khu biệt thự này không chỉ có môi trường tốt mà công tác an ninh cũng nổi tiếng nghiêm ngặt, gần như cứ vài chục mét lại có một camera. Lựa chọn cướp của giết người ở một nơi như thế này không phải là một quyết định khôn ngoan.
Họ xuống xe thì thấy căn nhà xảy ra chuyện đã bị cảnh sát phong tỏa. Du Phi Phàm đi theo sau Giang Thước và Lý Minh Hạo, định băng qua vành đai cảnh giới thì bị một viên cảnh sát chặn lại: "Người không có phận sự không được vào trong!"
Giang Thước quay đầu lại nói với viên cảnh sát: "Không sao, đây là cố vấn của đội, để cô ấy vào đi."
Nhận lấy bọc giày mà Giang Thước đưa, Du Phi Phàm có chút đắc ý, thầm nghĩ cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại bước vào hiện trường điều tra rồi.
Viên cảnh sát vừa dẫn họ vào hiện trường, vừa giải thích tình hình nắm được cho đến hiện tại.
Nạn nhân tử vong tên là Triệu Hưng An, 46 tuổi. Khi cảnh sát đến nơi, ông ta đã không còn dấu hiệu sinh tồn, nguyên nhân tử vong cụ thể phải đợi pháp y đến mới biết được.
Người báo án là con gái lớn của ông ta, Triệu Lâm Lâm. Bụng cô ta bị đâm hai nhát, đã ngất đi và được đưa đến bệnh viện.
Nạn nhân còn một cô con gái nhỏ 7 tuổi tên Triệu Xảo Xảo. Lúc xảy ra chuyện, cô bé đã tự khóa mình trong phòng trên lầu nên không bị thương, nhưng cũng không thể cung cấp được manh mối gì.
Đây là một căn biệt thự hai tầng, tầng một là phòng khách lớn, nhà bếp, nhà vệ sinh và một phòng làm việc, tầng hai là mấy phòng ngủ.
Vừa bước vào nhà, một mùi máu tanh nồng nặc đã xộc thẳng vào mũi. Họ thấy một người đàn ông trung niên nằm sấp giữa phòng khách, cả người chìm trong vũng máu.
Các ngăn kéo trong nhà đều bị kéo tung, đồ đạc bị lục lọi bừa bãi. Mấy nhân viên giám định dấu vết đang tỉ mỉ tìm kiếm vật chứng xung quanh.
Vết máu trên sàn có dấu hiệu bị kéo lê và lau chùi, hẳn là do hung thủ làm để xóa dấu chân của mình.
Đây là lần đầu tiên Du Phi Phàm nhìn thấy hiện trường vụ án thực sự, cô không nhịn được mà nôn khan. Trước khi vào trong đắc ý bao nhiêu, thì bây giờ khổ sở bấy nhiêu.
"Cô không sao chứ?" Giang Thước hỏi.
"Ọe... Không, không sao." Du Phi Phàm xoa xoa ngực.
Lý Minh Hạo ra vẻ người từng trải, vỗ vai cô rồi đưa cho một chiếc khẩu trang: "Không sao đâu chị Phi Phàm, cứ ói vài lần là quen thôi, chị xem em này!"
"Không được, không được, không quen nổi đâu. Cảnh này ghê quá, chị thà đối mặt với ma quỷ còn đơn giản hơn." Du Phi Phàm vã mồ hôi trán.
Pháp y Tống cũng nhanh chóng có mặt tại hiện trường. Ông cẩn thận kiểm tra thi thể của Triệu Hưng An, phán đoán thời gian tử vong là khoảng hai tiếng trước.