Giang Thước cảm thấy có chút ngẩn ngơ. Cuộc sống thường ngày của anh nếu không phải đang phá án, thì là đang trên đường đi phá án.
Thỉnh thoảng được nghỉ một hai ngày cũng chỉ để vùi đầu vào nghiên cứu hồ sơ. Anh đã không nhớ nổi bao lâu rồi mình chưa được ngồi ăn một bữa cơm đúng nghĩa, tận hưởng khoảnh khắc vui vẻ bên bạn bè như thế này.
Sau khi ăn xong, Tiêu Tiêu lại đề nghị cả nhóm đi hát karaoke. Lý Minh Hạo lập tức lên dây cót, khăng khăng đòi làm "bá chủ micro", chẳng nói chẳng rằng kéo luôn cả Giang Thước lên xe.
Sau lần thứ N Lý Minh Hạo hát vỡ giọng, Giang Thước cuối cùng cũng không chịu nổi nữa. Anh viện cớ ra ngoài hút thuốc, rời khỏi phòng hát, đi ra sân thượng bên ngoài sảnh lớn.
Vừa mới châm điếu thuốc, anh đã thấy Du Phi Phàm cũng bước tới, bèn dụi tắt đi.
"Cảnh sát Giang, anh không thường đến những nơi như thế này nhỉ?" Du Phi Phàm hỏi.
"Ừ, không thường đến lắm." Giang Thước đáp.
Anh ngừng một lát, lại nói: "À phải rồi, sau này cô cứ gọi thẳng tên tôi là được rồi, đừng gọi là "cảnh sát Giang" nữa. Ngoài giờ làm việc mà nghe người khác gọi như vậy, tôi cũng thấy không được tự nhiên cho lắm."
"Được, đồng chí Giang Thước." Du Phi Phàm mỉm cười.
"Khụ khụ, cái đó..." Giang Thước gãi gãi sau gáy: "Chuyện lần này, cảm ơn cô. Trước đây thái độ của tôi với cô không tốt, lại còn không tin tưởng các cô, tôi thật sự xin lỗi."
Cảm ơn và xin lỗi là hai việc mà Giang Thước làm tệ nhất, nhưng lần này, sự biết ơn anh dành cho Du Phi Phàm là xuất phát từ tận đáy lòng.
"Thôi bỏ đi, tôi đại nhân đại lượng không chấp tiểu nhân, không thèm tính toán với anh đâu." Du Phi Phàm xua tay: "Hơn nữa, phá án thuận lợi cũng xem như đã cho các nạn nhân một lời công đạo rồi."
Du Phi Phàm không hề khách sáo, dù sao thì Văn phòng Thám linh của cô làm những việc này cũng không phải không có hồi đáp. Bất kể là siêu độ vong linh hay xua đuổi ác linh đều có thể nâng cao linh lực của cô. Huống hồ mỗi khi văn phòng hoàn thành một vụ ủy thác, đều sẽ thu một khoản phí nhất định từ người ủy thác.
Dù từng có nhiều chuyện không vui với Giang Thước, nhưng lần này cũng nhờ có sự giúp đỡ của anh mới có thể giải quyết sự việc nhanh chóng đến vậy.
Giang Thước hỏi một câu mà anh đã tò mò từ lâu: "Có thể nhìn thấy những thứ đó, cô không sợ sao?"
"Phần lớn các linh hồn đều không có ác ý, chỉ là vì tâm nguyện chưa thành nên không thể siêu thoát mà thôi." Cơn gió thu mang theo chút hơi lạnh, Du Phi Phàm kéo chặt vạt áo khoác: "So với họ, tôi thấy con người đáng sợ hơn nhiều."
"Cái này thì đúng."
Về điểm này, Giang Thước hoàn toàn đồng tình. Làm cảnh sát đã nhiều năm, anh đã chứng kiến quá nhiều sự xấu xa của lòng người.
"Những người như cô hoặc như Chu Kiến Nguyên, có nhiều không?" Anh lại hỏi.
Du Phi Phàm lắc đầu.
Không phải ai cũng có thể trở thành linh thuật sư. Ngoài việc bẩm sinh phải có căn cơ và thiên phú, còn phải trải qua quá trình tu luyện và nghiên cứu ngày này qua tháng nọ mới có thể thi triển linh thuật một cách tự nhiên.
Giang Thước gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, rồi đột nhiên nhớ đến lời dặn của Cục trưởng Đinh. Sau một chút ngần ngừ, anh vẫn quyết định mở lời: "Chuyện đó... nếu sau này có những vụ án tương tự, có thể nhờ các cô giúp một tay được không?"
Vì sợ cô không đồng ý, anh lại nói thêm: "Tôi sẽ giúp các cô xin Cục một khoản trợ cấp."
Du Phi Phàm ngạc nhiên: "Tìm tôi giúp? Anh chắc là lãnh đạo của các anh sẽ đồng ý chứ?"
Giang Thước cười gượng: "Thật ra chính lãnh đạo của tôi đã bảo tôi tìm cô để hợp tác."
Du Phi Phàm cụp mắt xuống, suy nghĩ một cách nghiêm túc.
Có thể hợp tác với cảnh sát cũng không phải là chuyện xấu.
Dù sao năng lực của văn phòng cũng có hạn, phương diện điều tra và suy luận chắc chắn không thể chuyên nghiệp bằng cảnh sát. Nếu có cảnh sát trợ giúp thì rất nhiều vụ ủy thác cũng có thể nhanh chóng tìm ra chân tướng hơn.
Dòng suy nghĩ cứ thế cuộn trào trong đầu, cô lập tức có quyết định: "Được, tôi đồng ý. Trợ cấp thì tôi không cần nhưng tôi có một điều kiện. Nếu những vụ ủy thác chúng tôi nhận cần đến sức của các anh, tôi hy vọng các anh không từ chối."
Thấy cô đồng ý dứt khoát nhu2 vậy, Giang Thước cũng không do dự: "Được, chỉ cần hợp pháp, không lạm dụng chức quyền thì tôi sẽ cố gắng hết sức."
"Vậy chúng ta xem như đã chính thức hợp tác rồi nhé?" Du Phi Phàm hỏi.
"Ừm."
Du Phi Phàm mỉm cười, chìa tay về phía Giang Thước. Anh ngần ngừ một lúc rồi cũng đưa tay ra. Du Phi Phàm liền nắm lấy tay anh, rồi siết chặt.
"Hợp tác vui vẻ!"