Lời vừa dứt, Triệu Xảo Xảo đột nhiên như bị dọa sợ, gạt mạnh quyển truyện tranh trên bàn xuống đất, hai tay bịt chặt tai rồi trốn vào lòng nữ cảnh sát run lẩy bẩy, nhất quyết không chịu nói thêm lời nào nữa.
Nữ cảnh sát vừa dỗ dành cô bé vừa ngẩng đầu ra hiệu cho Giang Thước mau ra ngoài.
Giang Thước có chút khó xử, vội vàng lặng lẽ rút khỏi phòng nghỉ.
"Khỉ thật, mình trông đáng sợ đến thế sao." Anh thầm nghĩ.
Xem ra từ chỗ Triệu Xảo Xảo cũng không lấy được thông tin gì hữu ích, trước mắt chỉ có thể đợi Triệu Lâm Lâm tỉnh lại, gửi gắm hy vọng vào việc cô ta có thể cung cấp thêm manh mối.
Nghĩ đến Triệu Lâm Lâm, trong lòng Giang Thước lại dấy lên một mối nghi hoặc khác.
Triệu Lâm Lâm đã chứng kiến toàn bộ quá trình gây án của hung thủ và rất có khả năng còn nhìn thấy cả mặt hắn. Vậy tại sao hắn lại dễ dàng bỏ qua một nhân chứng như vậy, còn tự lưu lại mầm họa cho mình?
Lúc này, các cảnh sát được cử đi điều tra các mối quan hệ của Triệu Hưng An cũng đã trở về, nhưng không mang lại tin tức gì tốt đẹp.
Nhân viên, bạn bè, đối tác làm ăn đều đánh giá rất cao về Triệu Hưng An, nói rằng ông ta là người tính tình ôn hòa, đối xử với người khác lịch sự, nhã nhặn, chưa từng to tiếng cãi vã với ai.
Hơn nữa, theo lời các đối tác, Triệu Hưng An trước nay luôn giữ mình trong sạch, cho dù là đi xã giao cũng không bao giờ đến những nơi như trung tâm tắm hơi, KTV. Vợ mất đã nhiều năm nhưng ông ta cũng không qua lại với bất kỳ người phụ nữ nào.
Một người được đánh giá cao trong mắt người ngoài như vậy, tại sao lại rước họa sát thân?
Chuông điện thoại reo lên, Giang Thước cầm máy lên xem, là Du Phi Phàm gọi tới: "Giang Thước, tối qua ở trong căn nhà đó tôi đã thấy vong linh của vợ Triệu Hưng An. Sau khi về tôi đã nhờ Tiêu Tiêu tra thử, vợ ông ta tên là Phạm Tiểu Huệ, tự sát vào 7 năm trước. Tính ra thì có lẽ là không lâu sau khi cô con gái út của họ chào đời."
"Ý cô là nguyên nhân bà ta tự sát là do trầm cảm sau sinh?"
"Đây chính là điểm tôi thấy kỳ lạ. Nếu chỉ là trầm cảm sau sinh, chấp niệm của bà ta không đủ mạnh để níu giữ linh hồn ở lại nhân gian cho đến tận bây giờ. Tôi luôn cảm thấy còn có nguyên nhân khác, ví dụ như Triệu Hưng An đã làm chuyện gì đó khiến bà ta không thể nào buông bỏ được." Du Phi Phàm nói.
"Liệu có phải vong linh của Phạm Tiểu Huệ đã giết Triệu Hưng An không?"
"Không thể nào. Chỉ có oán linh mới làm hại được con người, linh hồn bình thường không thể giết người được. Tôi không cảm nhận được oán khí nặng nề đến thế từ bà ta, hẳn là không phải bà ta làm."
Đúng lúc này, Lý Minh Hạo vội vã chạy tới: "Anh Giang, bệnh viện gọi điện tới nói là Triệu Lâm Lâm tỉnh rồi."
"Tốt lắm, chúng ta qua đó ngay."
Giang Thước và Lý Minh Hạo nhanh chóng đến khu nhà nội trú của bệnh viện, dưới sự chỉ dẫn của y tá, họ đã tìm đến phòng bệnh của Triệu Lâm Lâm.
Triệu Lâm Lâm trông có vẻ không bị thương tích gì nghiêm trọng, chỉ là bị hoảng sợ không nhẹ. Cô ta ôm chặt hai chân co người trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt đờ đẫn như thể người mất hồn.
"Cô Triệu Lâm Lâm, chúng tôi thuộc đội cảnh sát hình sự muốn tìm hiểu một chút về tình hình tối qua. Mời cô kể lại toàn bộ sự việc cho chúng tôi nghe." Giang Thước vừa ngồi xuống đã đi thẳng vào vấn đề.
Triệu Lâm Lâm không trả lời, mà lo lắng hỏi: "Xảo Xảo đâu rồi? Em ấy bây giờ thế nào rồi?"
"Em gái cô không sao, con bé đang ở cục, có nữ cảnh sát của chúng tôi ở bên cạnh, cô cứ yên tâm."
Nghe tin Triệu Xảo Xảo bình an, Triệu Lâm Lâm mới thở phào nhẹ nhõm. Cô ta xoa xoa hai bàn tay, bắt đầu nhớ lại chuyện đã xảy ra tối qua.