"Không phải em!" Tiêu Tiêu vội vàng thanh minh: "Là anh Giang Thước bảo bật đấy ạ!"
"Giang Thước?"
"Hôm đó anh ấy đưa chị về, nói phòng chị lạnh quá, hôm sau liền mang một cái máy sưởi mới đến." Thành Dị vừa nói vừa xếp chồng những thùng giấy đã được dọn dẹp lại với nhau.
Trên chiếc kệ mới mua đã bày ngay ngắn sách vở và tài liệu, góc nhà trống ra cũng được quét dọn sạch sẽ.
"Chị ngủ bao lâu rồi?" Du Phi Phàm hỏi.
Tiêu Tiêu giơ ngón tay ra đếm: "Sau đêm hôm đó, chị lại ngủ thêm một ngày một đêm nữa."
"Vậy cái máy sưởi cũng bật một ngày một đêm rồi à? Chết rồi, tiền điện tháng này chắc chắn đắt chết mất." Du Phi Phàm ngã vật ra ghế sô pha, ôm ngực nói đầy đau khổ.
"Ồ, chị không cần lo đâu, anh Giang Thước đã trả trước giúp chúng ta nửa năm tiền điện rồi." Tiêu Tiêu nói.
"Tại sao?" Du Phi Phàm có chút không hiểu.
"Chủ nhiệm Lưu không phải bị anh Giang Thước làm bị thương sao, cũng không có vấn đi gì nghiêm trọng quá, chỉ là trật khớp tay phải thôi, trên người có hơi trầy xước. Theo em thấy thì bà ta đấy là đáng đời! Nhưng hai hôm nay bà ta cứ gọi điện đến la lối đòi chúng ta bồi thường viện phí, nên em đã bảo bà ta trừ thẳng vào tiền ủy thác rồi." Tiêu Tiêu bĩu môi nói.
Thành Dị cũng gật đầu, giải thích: "Anh Giang Thước biết chuyện xong cứ nhất quyết đòi bù tiền thuốc men. Em nói không cần, thế là anh ấy trả trước tiền điện giúp chúng ta."
"Anh ấy còn nói chúng ta đừng có tiếc tiền, máy sưởi cứ dùng thoải mái. Anh Giang Thước tốt thật đấy!" Tiêu Tiêu vừa nói vừa bật máy sưởi lên.
"Cho chút hơi ấm mà đã quay lưng về phía người ngoài ngay ha, hay là em sang làm chân chạy vặt cho anh Giang Thước của em luôn đi." Du Phi Phàm lườm cô ấy một cái.
Sau khi ngủ một giấc dài, cô cảm thấy tinh thần mình sảng khoái chưa từng có, chỉ là hơi đói, bèn mở ứng dụng giao đồ ăn ra lướt lướt định gọi gì đó.
Điện thoại đột nhiên hiện lên một thông báo: "Hôm nay Lập Đông".
Du Phi Phàm nghĩ ngợi một lát, tắt ứng dụng giao đồ ăn đi, gửi cho Giang Thước một tin nhắn: "Tối nay có rảnh không? Cùng Hạo Tử đến văn phòng ăn lẩu nhé."
Không lâu sau, Giang Thước trả lời: "Được."
Vài giây sau, anh lại gửi tin nhắn thứ hai: "Sức khỏe cô hồi phục thế nào rồi?"
"Tôi không sao rồi, tinh thần tốt lắm." Du Phi Phàm trả lời.
Trải qua trận chiến này, cô cảm thấy linh lực trong cơ thể mình lại được nâng cao thêm một bậc. Và cùng với việc sử dụng linh thuật ngày càng thành thục, thời gian cô cần dùng giấc ngủ để bổ sung thể lực cũng ngày một ít đi.
Tại cục cảnh sát.
Giang Thước gác hai chân dài lên bàn làm việc, gõ một hàng dài những lời quan tâm vào khung chat, nghĩ ngợi một lúc lâu rồi lại nhấn nút xóa.
Cục trưởng Đinh từ trong văn phòng đi ra, thấy bộ dạng cà lơ phất phơ của anh, liền vỗ một cái vào sau gáy: "Cậu nhóc này sao rảnh rỗi thế?"
"Cháu rảnh chứng tỏ trị an thành phố chúng ta tốt, chẳng lẽ chú còn mong có thêm vài vụ án nữa hay sao?" Giang Thước xoa xoa gáy, cãi cùn.
"Chỉ giỏi cãi lý với tôi!" Cục trưởng Đinh bực bội nói: "Hôm nay Lập Đông, có muốn đến nhà chú ăn cơm không?"
Ngừng một lát, ông lại nói: "Chú có gọi cả ba cậu rồi đấy."
Giang Thước im lặng một lúc, rồi nói: "Cháu không đi đâu, cháu có hẹn với bạn rồi."
"Đã trôi qua bao nhiêu năm rồi, cậu cũng đừng có bướng bỉnh với ba cháu nữa. Gần đây trời lạnh, vết thương cũ của ông ấy lại hay tái phát, cậu tranh thủ về thăm ông ấy đi." Cục trưởng Đinh thấy anh như vậy, cũng không ép nữa.
"Biết rồi ạ." Giang Thước trả lời cho qua chuyện. Anh giơ tay lên xem đồng hồ, đứng dậy vươn vai nói với Lý Minh Hạo: "Đi thôi, Hạo Tử."
Cục trưởng Đinh nhìn bóng lưng anh, không nhịn được lắc đầu thở dài.