Du Phi Phàm như cảm nhận được điều gì đó, cô đứng giữa hành lang, nói về phía góc rẽ nơi cô từng thấy Phạm Tiểu Huệ: "Chúng tôi đã biết là Triệu Lâm Lâm đã giết Triệu Hưng An, nhưng Triệu Lâm Lâm hiện đang mất tích, bà hẳn là biết cô ta sẽ đi đâu. Nếu bà thật sự muốn bảo vệ cô ta, hãy cho tôi biết sự thật, tôi có thể giúp bà."
Đột nhiên một cơn gió lạnh lẽo lướt qua người, Giang Thước cảm thấy sống lưng lạnh toát.
"Bà ta đến rồi."
Bên tai lại vang lên tiếng nức nở lúc có lúc không, xen lẫn những lời thì thầm không nghe rõ thành câu. Bất chợt, giọng nói đó cao vút lên như đang tố cáo điều gì, tiếng khóc cũng ngày một lớn hơn.
Du Phi Phàm khẽ cau mày, dường như đang rất chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại khẽ gật đầu. Giang Thước không dám làm phiền, đành đứng lặng lẽ quan sát phía sau cô.
Đột nhiên cô quay người lại nói với Giang Thước: "Đưa đèn pin cho tôi." Giang Thước không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn đưa chiếc đèn pin trong tay cho cô.
Cô bước vào phòng của Triệu Lâm Lâm, nằm rạp xuống sàn, bật đèn pin rọi vào gầm giường, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Tìm một lúc lâu, cuối cùng cô cũng mò ra được một tờ giấy gấp đôi từ khe hở dưới ván giường. Cô trả lại đèn pin cho Giang Thước, rồi mở tờ giấy ra.
Đó là một tờ giấy báo thai, tên ghi trên đó là "Triệu Lâm Lâm", và thời gian là 7 năm trước.
Du Phi Phàm hít vào một hơi khí lạnh. Hóa ra đây chính là sự thật mà Phạm Tiểu Huệ muốn nói cho cô biết, cũng là nguyên nhân sâu xa dẫn đến việc bà ta tự sát.
Chỉ là cô không ngờ sự thật này lại tàn nhẫn đến thế.
Nhưng họ không có thời gian để sắp xếp lại dòng suy nghĩ, vì việc quan trọng nhất lúc này là phải tìm được Triệu Lâm Lâm.
"Phạm Tiểu Huệ có biết Triệu Lâm Lâm đang ở đâu không?" Giang Thước hỏi.
"Nghĩa trang Nam Sơn, mộ của Phạm Tiểu Huệ ở đó."
Nghĩa trang Nam Sơn nằm ở phía nam thành phố, cách khu biệt thự ven sông khoảng bốn mươi cây số.
Trên đường đi, Giang Thước nhận được điện thoại từ trong đội, nói rằng camera giám sát thấy Triệu Lâm Lâm đã đến một tiệm hoa mua một ít hoa rồi lên một chiếc taxi, nhưng do góc quay nên không thể nhìn rõ biển số xe.
"Không cần tìm nữa, ở nghĩa trang Nam Sơn, lập tức cử người qua đó." Giang Thước nói.
Con đường đến nghĩa trang Nam Sơn có hơn một nửa quãng đường là ở ngoại ô, dân cư thưa thớt, có những đoạn ngay cả đèn đường cũng không bật. Sương đêm lờ mờ lan tỏa, tiếng chim kêu quái dị vang lên không ngớt.
Nhìn con đường phía trước đen kịt như mực, dường như còn dài vô tận, Lý Minh Hạo trong lòng có chút phát hoảng. Cậu ta vừa lái xe vừa lẩm bẩm: "Anh Giang, sao nửa đêm nửa hôm lại phải đến nghĩa trang chứ, lỡ mà thật sự thấy phải thứ gì không nên thấy thì anh phải bảo vệ em đấy nhé..."
"Hạo Tử, chắc cậu chưa biết đâu nhỉ, anh Giang của cậu lúc nãy ở trong biệt thự..." Du Phi Phàm chưa nói hết câu, thì miệng đã bị Giang Thước bịt lại.
Lý Minh Hạo đang tập trung lái xe nên không để ý thấy điều bất thường, hỏi dồn: "Anh Giang lúc nãy làm sao vậy?"
"Không có gì, anh Giang của cậu lúc nãy nói sau khi vụ án kết thúc sẽ mời tôi một bữa ra trò." Nói xong, Du Phi Phàm nháy mắt với Giang Thước. Giang Thước nhìn bộ dạng đắc ý của cô, suýt nữa thì tức đến bật cười.
"Đúng rồi anh Giang, có một điểm em nghĩ mãi không ra. Triệu Lâm Lâm là một cô gái yếu đuối, sao lại có thể dùng cách tàn nhẫn như vậy để sát hại chính ba mình?" Lý Minh Hạo có chút không hiểu.
"Dùng vật sắc nhọn đâm chết người nghe có vẻ tàn nhẫn vô nhân đạo, nhưng điều đó không thể nói lên bản chất của Triệu Lâm Lâm là kẻ nhẫn tâm độc ác. Ngược lại còn cho thấy tâm lý tự vệ của cô ta khi ở thế yếu gây án, cũng giống như việc một con chó dùng tiếng sủa để thị uy với đối phương vậy." Giang Thước giải thích.
Anh quay đầu nhìn cảnh vật đang lùi lại không ngừng ngoài cửa sổ, trong lòng cứ cảm thấy có chút gì đó không dễ chịu.