Chương 14

Văn Phòng Thám Linh Phi Phàm

Thố Nha Thiếu Nữ 14-11-2025 00:54:38

"Em tên là Nhân Nhân ạ." Cô bé rụt rè đáp. "Nhân Nhân, em làm gì ở đây thế?" Cô bé lắc đầu: "Em không biết ạ, ban nãy em tỉnh dậy trên giường thì thấy rất nhiều cô chú bác sĩ vây quanh em, ba mẹ thì khóc ở ngoài phòng bệnh. Em muốn ra dỗ ba mẹ, nhưng ba mẹ không nghe lời em nói. Em muốn tìm người giúp đỡ, nhưng không biết thế nào lại đi đến đây." Lý Minh Hạo từ phía sau bước lên, đột nhiên mặt mày tái mét, hạ giọng hỏi: "Chị Phi Phàm, chị... chị đang nói chuyện với không khí đấy à?" Thành Dị vỗ vai cậu, ra hiệu im lặng. Đứa bé đó là một linh hồn, cho nên đương nhiên chỉ có Du Phi Phàm mới nhìn thấy được. "Làm màu làm mè thôi." Giang Thước khẽ lẩm bẩm. Du Phi Phàm không thèm để ý đến anh, tiếp tục hỏi: "Nhân Nhân, lúc em ra khỏi phòng bệnh, em có nhìn thấy một cánh cửa phát ra ánh sáng màu xanh lam không?" Cô bé gật đầu: "Em thấy rồi ạ, bà nội ở đó vẫy tay với em, nhưng em chưa muốn đi bây giờ. Mấy ngày nữa là sinh nhật mẹ rồi, em có chuẩn bị quà cho mẹ, mẹ còn chưa biết đâu ạ." "Thế này nhé." Du Phi Phàm nói: "Em giúp chị một việc nhỏ, chị sẽ giúp em tặng quà cho mẹ em, được không?" Cô bé vui vẻ gật đầu. Du Phi Phàm đưa lá bùa trong tay ra trước mặt cô bé: "Chị muốn tìm chủ nhân của thứ này, em có thể giúp chị xem thử người đó ở đâu không?" Người có năng lực tâm linh có thể nhìn thấy rất nhiều thứ mà người thường không thấy được, hiển nhiên cũng có thể làm được rất nhiều việc mà người thường không thể. Vì vậy, nếu người thông linh có tà niệm, họ sẽ điều khiển "linh hồn" làm những chuyện thương thiên hại lý. Kẻ mà họ đang tìm kiếm chính là một ví dụ sống động. Cô bé một tay ôm búp bê vải, một tay nắm lấy tay Du Phi Phàm, dẫn cô đi lên cầu thang. Thành Dị theo sát phía sau, Giang Thước và Lý Minh Hạo nhìn nhau một cái rồi cũng đi theo. Cả nhóm người đi đến khu khám bệnh ở tầng ba. Cô bé nhìn quanh rồi chỉ vào một phòng khám: "Chị ơi, ông ấy ở trong đó ạ." Du Phi Phàm thò đầu nhìn theo hướng tay cô bé chỉ, thấy trong phòng khám có một bác sĩ nam trung niên đang xem bệnh án cho một cô gái trẻ. Cô mỉm cười với cô bé: "Nhân Nhân, em ngồi đây đợi chị một lát được không? Chị đi giải quyết chút việc, lát nữa sẽ đưa em đi tặng quà cho mẹ em." Cô bé ngoan ngoãn gật đầu, ôm búp bê ngồi xuống ở khu vực chờ khám. Du Phi Phàm quay người trả lại lá bùa cho Giang Thước, hất cằm về phía phòng khám: "Hắn ta ở trong đó." Giang Thước ngẩng đầu nhìn, trên cửa phòng khám ghi mấy chữ "Khoa Phụ Sản". "Cô chắc chứ?" Giang Thước nhíu mày. Du Phi Phàm không đáp, cô nhìn bảng giới thiệu bác sĩ treo trên tường, rút điện thoại ra gọi cho Tiêu Tiêu. "Chị Phi Phàm! Em tưởng mọi người quên em rồi chứ!" Điện thoại vừa kết nối, Tiêu Tiêu đã ấm ức than thở. "Chẳng phải là nhớ ra rồi đây sao." Du Phi Phàm nói: "Tiêu Tiêu, em vào hệ thống của bệnh viện Thọ Khang, tìm bác sĩ Chu Kiến Nguyên ở khoa Phụ Sản, điền tên chị vào danh sách hẹn khám của hắn ta. Nhớ sửa ngày sinh trong bệnh án của chị thành ngày mười bốn tháng bảy âm lịch." "Không thành vấn đề!" Đầu dây bên kia vang lên tiếng gõ bàn phím lạch cạch, chừng một phút sau, Tiêu Tiêu báo lại: "Xong rồi ạ!" Cô vừa cúp điện thoại, y tá ở quầy lễ tân đã gọi: "Bệnh nhân tiếp theo, Du Phi Phàm."