Khi nhớ lại chuyện cũ, Cục trưởng Đinh khẽ buông một tiếng thở dài, rồi như sực nhớ ra điều gì đó, ông hỏi: "Trong báo cáo cậu có nhắc đến một công dân nhiệt tình đã cung cấp manh mối, còn hỗ trợ bắt giữ nghi phạm à?"
Giang Thước khom người, nhặt lại xấp báo cáo dưới sàn rồi đặt lại nắp cốc lên bàn giúp Cục trưởng Đinh.
"Vâng, là một cô gái. Cô ấy mở một Văn phòng Thám linh, chuyên giúp người ta giải quyết những vụ việc kỳ bí, tâm linh."
Cục trưởng Đinh gom hết báo cáo cho vào túi đựng tài liệu: "Sao cô gái đó lại đột nhiên dính vào vụ án này?"
Giang Thước giải thích: "Trước đây chúng ta phỏng đoán nạn nhân tự sát, nhưng người nhà của một trong số các nạn nhân không tin nên đã tìm đến họ, ủy thác họ điều tra sự thật."
Cục trưởng Đinh khẽ thở dài: "Không thể khiến người nhà nạn nhân tin phục, đây là thiếu sót của chúng ta."
"Lúc đầu tôi còn tưởng cô ấy là kẻ lừa đảo, nhưng cô ấy dường như thật sự có thể nhìn thấy một vài thứ... mà người thường chúng ta không thể thấy được."
Cục trưởng Đinh sững người: "Mắt âm dương?"
"Cũng gần như vậy." Giang Thước lại nhớ đến lá bùa sắc lẹm suýt nữa đã đâm vào ngực mình đêm đó: "Hơn nữa... cô ấy còn cứu mạng tôi."
Cục trưởng Đinh bật cười: "Cậu mà cũng có lúc cần người khác cứu cơ à?"
Giang Thước đảo mắt một vòng: "Chú đã bao giờ thấy lá bùa sắc như dao găm chưa?"
Lần này Cục trưởng Đinh không trêu chọc anh nữa, thay vào đó là vẻ mặt đăm chiêu, nuối tiếc.
"Có những chuyện thà tin là có còn hơn không. Nếu lúc đó tôi cũng gặp được một người cao tay như vậy, biết đâu đã có thể điều tra ra chân tướng vụ án cả nhà bốn người của chị Kim bị sát hại rồi."
Ông lại thở dài: "Tiếc thật, trên đời này làm gì có nhiều "nếu như" đến thế."
Thấy cốc của Cục trưởng Đinh đã cạn, Giang Thước chủ động pha cho ông một tách trà khác. Dù thường ngày hay trêu đùa cấp trên, nhưng trong lòng anh vẫn luôn kính trọng ông.
Cục trưởng Đinh nhận lấy tách trà, nhấp một ngụm rồi ngẩng lên: "À phải rồi, tôi rào trước với cậu một tiếng, sau này nếu còn xuất hiện những vụ án vượt ngoài phạm vi nhận thức của chúng ta, thì đều giao cho cậu phụ trách hết, có vấn đề gì không?"
Tuy là một câu hỏi, nhưng trong mắt Giang Thước, đây rõ ràng là một mệnh lệnh không thể kháng cãi, anh đành gật đầu.
"Tốt lắm!" Cục trưởng Đinh nhận được câu trả lời vừa ý, trông rất vui: "À, cậu thay mặt cục gửi lời cảm ơn của tôi đến cô gái đó. Nếu sau này có những vụ án tương tự cần cô ấy giúp đỡ, cũng hy vọng cô ấy sẽ lại ra tay tương trợ."
Giang Thước có vẻ không tình nguyện: "Nhờ cô ấy giúp... Chú chắc chứ? Kể cả cô ấy có điều tra ra được gì đi nữa cũng đâu thể dùng làm bằng chứng?"
"Không cần bằng chứng, dù chỉ là cung cấp một vài manh mối cho việc phá án cũng tốt rồi. Như vậy chúng ta có thể nhanh chóng tìm ra phương hướng điều tra, sớm ngày phá án." Cục trưởng Đinh đặt tách trà xuống, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.
"Giang Thước, chúng ta phá án không thể câu nệ phép tắc. Mỗi một giây phút tiết kiệm được đều có khả năng cứu sống một mạng người, cậu hiểu không?"
Giang Thước trầm ngâm một lát: "Được rồi, tôi sẽ chuyển lời. Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi ra ngoài trước."
"Ai bảo không còn chuyện gì?" Cục trưởng Đinh giả vờ nghiêm mặt: "Bản báo cáo này tôi có thể không tính toán với cậu, nhưng chuyện cậu tự ý hành động thì không thể cho qua dễ dàng như vậy được. Đi viết cho tôi một bản kiểm điểm, ba ngày nữa phải nộp!"...
Gần đến giờ tan làm, Giang Thước nhận được điện thoại của Du Phi Phàm. Cô nói rằng Tiểu Ngọc muốn mời mọi người trong văn phòng đi ăn một bữa để cảm ơn, tiện thể hỏi Giang Thước và Lý Minh Hạo có tiện đi cùng không.
"Dĩ nhiên là không để cô ấy khao rồi, chúng ta cứ aa là được! Coi như ăn mừng vừa phá một vụ án lớn, mọi người cùng nhau đi xả hơi một chút." Cô nói thêm.
Giang Thước vốn định từ chối, nhưng nghĩ lại, từ cái đêm bắt được Chu Kiến Nguyên đến nay, anh cứ bù đầu với việc thẩm vấn và viết báo cáo, nên vẫn chưa chính thức cảm ơn Du Phi Phàm, bèn đồng ý.
Du Phi Phàm chọn một quán nhậu bình dân. Mấy người trẻ tuổi ngồi quây quần bên nhau vừa ăn vừa trò chuyện, không khí vô cùng vui vẻ.
Đặc biệt là một người có tính cách xởi lởi như Lý Minh Hạo, chẳng mấy chốc đã hòa nhập, cười nói rôm rả với mọi người.