Bước ra khỏi cục cảnh sát, Du Phi Phàm phủi lại vạt áo nhàu nhĩ, vẻ tức giận trên gương mặt vẫn chưa hề tan biến.
"Chị, chị không sao chứ?" Một chàng trai trẻ đeo kính bước tới, gương mặt thanh tú lộ rõ vẻ lo lắng.
Du Phi Phàm lắc đầu, nhưng giọng lại cố ý cao hơn vài phần, như thể nói cho những người trong cục cảnh sát nghe thấy: "Có thể có chuyện gì được chứ? Tôi đây là công dân gương mẫu, luôn tuân thủ pháp luật! Làm cảnh sát thì giỏi lắm chắc, cảnh sát là có thể tùy tiện bắt người à?"
"Thôi được rồi, được rồi, về văn phòng trước đã." Chàng trai trẻ vội kéo tay cô, giơ tay vẫy một chiếc taxi.
Lên xe, cậu ta bất đắc dĩ thở dài: "Em đã bảo chị đừng có cố lẻn vào rồi mà, cảnh sát chứ có phải người mù đâu."
"Chẳng phải chị đây là bất đắc dĩ, muốn vào tìm chút manh mối thôi sao." Du Phi Phàm cau mày, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ: "Thành Dị, lúc nãy tuy không vào được, nhưng chị cảm nhận được rồi."
Chàng trai trẻ được cô gọi là Thành Dị nghe vậy cũng nhíu chặt mày, hạ giọng hỏi: "Ý chị là... ác linh?"
Du Phi Phàm vẻ mặt nghiêm trọng, gật đầu: "Hơn nữa không phải là ác linh tầm thường."
Mười mấy phút sau, chiếc taxi dừng lại trước một khu chung cư cũ kỹ.
Du Phi Phàm và Thành Dị xuống xe. Ông chủ quán điểm tâm dưới nhà chào họ một tiếng, đưa qua hai ly sữa đậu nành: "Lần này lại bận rộn vụ ủy thác nào thế?"
"Đây là cơ mật." Du Phi Phàm nhận lấy ly sữa đậu nành, cười hì hì cảm ơn rồi quay người đi lên lầu.
Trên tầng năm của khu chung cư có một cánh cửa sắt màu đỏ, trên cửa treo một tấm biển ghi mấy chữ "Văn phòng Thám linh Phi Phàm".
Cửa vừa mở, một cô gái có gương mặt búp bê đã lao vào lòng Du Phi Phàm: "Chị Phi Phàm, chị không sao chứ? Lúc nhận được điện thoại của cục cảnh sát em sợ chết khiếp."
"Chị trong sạch ngay thẳng, có thể có chuyện gì được chứ." Du Phi Phàm ngồi xuống ghế sô pha, quay đầu hỏi: "Tiêu Tiêu, chuyện chị nhờ em tra thế nào rồi?"
Tiêu Tiêu ngồi lại trước máy tính, xoay màn hình về phía cô: "Em tra rồi, tính cả vụ án ở nhà máy bỏ hoang hôm nay tổng cộng có bốn vụ tự sát tương tự."
"Bốn vụ?" Du Phi Phàm ngạc nhiên.
Tiêu Tiêu gật đầu, nói tiếp: "Hơn nữa, theo tin tức báo chí, các nạn nhân đều chết do treo cổ, lúc chết đều mặc quần áo màu đỏ."
"Những nạn nhân này có điểm chung nào không?"
"Vẫn đang tìm." Tiêu Tiêu hai tay gõ phím lia lịa, mắt không rời màn hình.
Dù mới ngoài hai mươi tuổi, nhưng cô ấy là một cao thủ máy tính, thông thạo các loại ngôn ngữ lập trình và thao tác trên nhiều hệ thống khác nhau. Việc thu thập tài liệu đối với cô ấy dễ như trở bàn tay.
Sắc mặt Du Phi Phàm sa sầm, một cảm giác bất an liền cuộn trào trong lòng.
Là một Linh Thuật Sư, cô sở hữu "Linh Đồng" có thể nhìn thấy và giao tiếp với linh hồn đã khuất. Từ nhỏ, cô đã theo bà ngoại học linh thuật, coi việc siêu độ vong linh, diệt trừ ác linh là trách nhiệm của mình.
Mà cái gọi là "linh", thực chất chính là hồn phách của người đã qua đời.
Người chết vốn dĩ nên đầu thai chuyển kiếp, nhưng có những người vì tâm nguyện lúc sinh thời chưa thành mà hóa thành linh, vất vưởng nơi dương thế.
"Văn phòng Thám linh Phi Phàm" giống như một cây cầu nối giữa hai thế giới, giúp những linh hồn còn chấp niệm hoàn thành tâm nguyện, xua đuổi những ác linh khỏi nhân gian, cuối cùng giúp họ siêu thoát đầu thai.
Trực giác mách bảo Du Phi Phàm rằng, những vụ án này không phải là tự sát thông thường, mà có ác linh đang dẫn dụ nạn nhân tự kết liễu đời mình.
"Ba vụ án trước đều kết luận là tự sát sao?" Du Phi Phàm hỏi.
Tiêu Tiêu vừa tra cứu thông tin liên quan vừa trả lời: "Ban đầu là vậy, nhưng có lẽ cảnh sát cũng cảm thấy có điều bất thường nên đã thành lập chuyên án rồi. Người phụ trách vụ này tên là Giang Thước, tài liệu cho thấy anh ta là phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự trẻ nhất trong lịch sử của thành phố."