Chương 38

Văn Phòng Thám Linh Phi Phàm

Thố Nha Thiếu Nữ 14-11-2025 00:54:37

Tiểu Ngọc cười bẽn lẽn, vặn mở chiếc bình giữ nhiệt trong tay, hương thơm trong nháy mắt đã tràn ngập khắp căn phòng: "Em có hầm ít canh gà mang qua cho mọi người một ít, trời lạnh ăn cho ấm người." "Em khách sáo quá rồi, lúc nào cũng mang đồ ăn đến cho bọn chị." Du Phi Phàm ghé sát mặt lại, hít hà một hơi thật mạnh. "Không sao đâu, em ăn một mình cũng không hết, mang qua cho mọi người cùng ăn chung cho vui." Tiểu Ngọc múc canh vào chiếc bát mà Thành Dị đưa tới: "Mọi người mau ăn luôn nóng đi, em phải về tăng ca viết nốt cái tài liệu, bình giữ nhiệt lần sau em qua lấy sau." Thành Dị đứng dậy nói: "Để tôi tiễn cô." Nhìn hai người họ cùng nhau ra khỏi cửa, Tiêu Tiêu lập tức sà lại gần Du Phi Phàm: "Chị Phàm, chị có cảm thấy mối quan hệ của hai người này không tầm thường chút nào không?" Du Phi Phàm ngơ ngác: "Ai cơ? Tiểu Ngọc và Thành Dị á? Quan hệ của họ thì làm sao?" "Thế mà chị cũng không nhìn ra!" Tiêu Tiêu đảo mắt một vòng: "Chị không phát hiện dạo này Tiểu Ngọc rất hay đến đây sao? Không phát hiện Thành Dị toàn chủ động tiễn cô ấy xuống lầu sao? Không lẽ chị nghĩ Tiểu Ngọc thật sự chỉ đến để đưa đồ ăn cho chúng ta thôi à?" "Chứ còn gì nữa?" Du Phi Phàm vẫn ngơ ngác như nai tơ. "Haizz, đúng là chị chẳng nhạy cảm chút nào về chuyện tình cảm, thảo nào ế từ trong trứng." Tiêu Tiêu ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Ý của em là mỹ nam tảng băng Thành Dị sắp bị Tiểu Ngọc làm tan chảy rồi." "Ý em là hai người họ thành một đôi rồi?" Du Phi Phàm bừng tỉnh ngộ. Cô cẩn thận nghĩ lại, thảo nào Thành Dị bình thường kiệm lời ít cười mà dạo này lại hay nhìn điện thoại cười ngây ngô, tần suất ra ngoài cũng tăng lên. "Thành Dị cũng không còn trẻ nữa, yêu đương cũng là chuyện bình thường mà. Tiểu Ngọc vừa xinh đẹp lại dịu dàng, hai người họ đúng là rất xứng đôi." "Chị lo cho mình thì hơn ấy, đừng có dành hết thời gian để nghiên cứu linh thuật nữa. Có thể ra ngoài xã giao một chút, tìm cho chúng em một ông anh rể chịu bật máy sưởi về đây được không hả." Tiêu Tiêu lẩm bẩm. Du Phi Phàm tung một cước: "Con nhóc này chán sống rồi phải không!" Tiêu Tiêu cười hì hì né được. Hai người đang đùa giỡn thì điện thoại đột nhiên reo lên. Tiêu Tiêu chạy tới nhấc máy: "A lô, xin chào, đây là Văn phòng Thám linh Phi Phàm." Đầu dây bên kia nói: "Xin chào, tôi... tôi thấy thông tin của các bạn trên diễn đàn. Gần đây tôi có gặp phải một vài chuyện kỳ lạ, không biết bây giờ các bạn có tiện để tôi qua chỗ nói chuyện không?" Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Tiêu quay lại nói với Du Phi Phàm: "Chị Phàm, không cần tắt máy sưởi đâu, có khách tới rồi." Chưa đầy nửa tiếng sau, người khách hàng đã gọi điện gõ cửa văn phòng. Đó là một cô gái trẻ tóc ngắn, đeo một cặp kính gọng tròn. Cô ấy tự giới thiệu: "Tôi họ Trương, là một giáo viên của trường Trung học số 3." "Giáo viên sao? Lẽ nào trong trường học đã xảy ra chuyện gì sao?" Tiêu Tiêu rót cho cô ấy một ly nước nóng, kinh ngạc hỏi. Cô giáo Trương gật đầu: "Đúng vậy, gần đây trường chúng tôi xảy ra một vài chuyện rất kỳ lạ. Ban đầu tôi chỉ nghĩ đó là những lời đồn thổi của học sinh, mọi người cũng biết đấy, bọn trẻ tuổi mới lớn luôn thích bịa ra vài câu chuyện. Nhưng tối hôm kia, lớp chúng tôi có hai nữ sinh cùng lúc xảy ra chuyện. Một em trên đường về nhà gặp tai nạn xe, bị một chiếc xe tải lớn đâm phải, đưa đến bệnh viện cấp cứu nhưng không qua khỏi. Em còn lại sau buổi tự học tối quên mang sách, lúc quay lại trường để lấy thì không biết đã bị cái gì dọa cho sợ hãi phải vào bệnh viện." "Hai chuyện này có liên quan gì đến nhau không?" Du Phi Phàm hỏi. "Ừm... tôi cũng không biết có phải mình đã nghĩ nhiều quá không, nhưng nghe mẹ của nữ sinh đang nằm viện nói, con bé cả một đêm cứ lặp đi lặp lại một câu duy nhất "không có đầu". Còn nữ sinh bị tai nạn xe kia... là do lúc qua đường bị ngã, đầu bị bánh xe cán qua..." Cô giáo Trương nuốt nước bọt, vẻ mặt vẫn chưa hết bàng hoàng. Du Phi Phàm xoa cằm: "Đúng là có chút kỳ lạ... Hay là thế này, cô có tiện đưa tôi đến trường các cô xem thử không?"