Sáng sớm hôm sau, Du Phi Phàm vừa từ trong phòng bước ra đã thấy Thành Dị đang dọn dẹp vệ sinh.
Bao năm nay ở văn phòng, Thành Dị luôn tận tâm tận lực giúp Du Phi Phàm quán xuyến mọi việc lớn nhỏ, chưa một lời ca thán.
"Thành Dị, lương tháng này chị chuyển cho em rồi nhé." Du Phi Phàm vừa đánh răng vừa nói.
"Chưa tới ngày trả lương mà chị." Thành Dị ngơ ngác rút điện thoại ra, rồi kinh ngạc thốt lên: "Chị ơi, chị chuyển nhiều quá rồi."
"Em cứ cầm lấy đi, thỉnh thoảng cũng nên đưa Tiểu Ngọc đi ăn gì đó ngon ngon. Con bé là một cô gái tốt, em phải đối xử với người ta cho tử tế đấy." Du Phi Phàm nói với giọng của một bà mẹ già.
Mặt Thành Dị "xoạt" một tiếng, đỏ bừng lên: "Chị, chị... biết rồi ạ?"
"Khoan đã, sao chị nói cứ như sắp đuổi việc em thế này? Văn phòng của chúng ta không phải là sắp phá sản đấy chứ?"
"Nghĩ linh tinh gì thế, cái đồ đầu gỗ này. Ý chị là em đừng dọn dẹp nữa, hôm nay cho em nghỉ một hôm, hẹn Tiểu Ngọc đi chơi đi."
Thành Dị thở phào nhẹ nhõm: "Vậy còn chị thì sao?"
"Hôm qua chị nhận một vụ ủy thác, phải đến trường Trung học số 3 để điều tra."
Thấy vẻ lo lắng lại hiện lên trên mặt Thành Dị, Du Phi Phàm nói thêm: "Không sao đâu, Giang Thước đi cùng chị, em cứ yên tâm đi chơi đi."
"Nhưng mà..." Thành Dị vẫn muốn nói thêm, nhưng Du Phi Phàm không cho cậu ta cơ hội.
"Không nhưng nhị gì hết, cứ quyết định vậy đi, chị đi đây nhé!"
Nói xong, Du Phi Phàm kéo khóa áo khoác rồi đi thẳng ra cửa. Thành Dị vội giật một chiếc khăn quàng trên giá đưa cho cô.
"Chị, ngoài trời lạnh lắm, cẩn thận kẻo cảm."...
Khi đến cổng trường Trung học số 3, Giang Thước đã đứng đó đợi sẵn. Anh thấy Du Phi Phàm bước xuống từ một chiếc taxi liền dụi tắt điếu thuốc trong tay, ném vào thùng rác.
"Ồ, hôm nay trông anh có chút khác biệt so với mọi ngày nhỉ!" Du Phi Phàm bước đến trước mặt Giang Thước, hai tay đút túi quần, ngẩng đầu lên ngắm nghía anh.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác dạ màu đen, tóc tai có vẻ mới cắt, râu ria trên mặt cũng không còn nữa.
"Hửm? Anh cạo râu rồi à? Trông sáng sủa hẳn ra!"
Bị cô nhìn đến có chút không tự nhiên, Giang Thước ngượng ngùng sờ cằm nói: "Đi thôi, chúng ta vào trong xem sao."
Vừa đến cổng trường, hai người liền bắt gặp chủ nhiệm Lưu đang dặn dò gì đó với bác bảo vệ.
Chủ nhiệm Lưu thấy Du Phi Phàm, lửa giận lập tức bốc lên: "Sao lại là cô! Cô mà còn tới nữa là tôi báo cảnh sát đấy!"
Giang Thước rút giấy tờ ra đưa cho bà ta: "Không cần báo đâu, tôi chính là cảnh sát đây. Nghe nói trường các vị xảy ra một vài chuyện, tôi muốn vào trong xem xét."
Chủ nhiệm Lưu nhận lấy giấy tờ xem qua, liền thay đổi sắc mặt, tươi cười nói: "Ôi chao, đồng chí cảnh sát, đó đều là tin đồn cả thôi, trường chúng tôi chẳng xảy ra chuyện gì hết cả."
"Trong vòng một tháng, cùng một lớp có ba học sinh gặp chuyện không may, bà thấy như vậy mà gọi là không có chuyện gì sao?" Giang Thước nghiêm giọng lại.
Chủ nhiệm Lưu tỏ vẻ khó xử: "Chuyện này... Thôi được, tôi sẽ gọi điện cho hiệu trưởng để trình bày một chút." Nói rồi, bà ta bấm số gọi cho hiệu trưởng.
Hiệu trưởng biết tin cảnh sát đột ngột đến thăm cũng có phần bất ngờ, nhưng việc nhà trường liên tiếp xảy ra những chuyện như vậy quả thật không bình thường. Nếu không cho họ vào thì lại có phần giấu đầu hở đuôi, bèn đồng ý.