Chương 16

Văn Phòng Thám Linh Phi Phàm

Thố Nha Thiếu Nữ 14-11-2025 00:54:38

Người đàn ông vẫn giữ được chút lý trí, run rẩy hỏi: "Cô là ai?" Du Phi Phàm không trả lời, nói tiếp: "Nhân Nhân... cô bé nói hy vọng anh chị đừng quá đau buồn, cô bé không muốn thấy ba mẹ khóc." Cô quay đầu nhìn cô bé bên cạnh, rồi thuật lại: "Con bé nói, trước đây mẹ từng bảo lúc nào buồn thì ăn một viên kẹo. Vì nước mắt sợ những thứ ngọt ngào, ăn kẹo rồi sẽ không khóc nữa..." Cô chưa dứt lời, người phụ nữ đột nhiên đứng bật dậy, loạng choạng chạy vào phòng bệnh. Cô ấy lật tấm nệm lên, một tấm thiệp màu hồng đang lặng lẽ nằm đó. Khi mở tấm thiệp ra, một con bướm giấy nhỏ rơi ra ngoài. Bên trong là nét chữ non nớt của cô bé: "Mẹ ơi, chúc sinh nhật vui vẻ, Nhân Nhân yêu mẹ. Sau này Nhân Nhân sẽ biến thành bướm để bảo vệ ba mẹ." Cô ấy không kìm nén được nữa, ngồi sụp xuống đất gào khóc, người chồng cũng đến ôm lấy cô ấy, không ngừng lau nước mắt. Du Phi Phàm bước vào, vỗ nhẹ vai họ, nói: "Nhân Nhân bảo tôi nói với hai người, con bé giờ đây rất vui, trên người không còn đau đớn nữa." "Nhân Nhân bây giờ... đang ở đây sao?" "Đúng, con bé đang ở ngay cạnh tôi. Con bé rất đáng yêu, mắt to, tóc dài, giống hệt cô vậy. Con bé nói nó rất rất yêu ba mẹ, mong ba mẹ sẽ sống thật vui vẻ." Du Phi Phàm ngừng lại một chút: "Con bé sắp phải đi rồi, anh chị... có muốn chào tạm biệt con không?" "Nhân Nhân, ba mẹ cũng rất yêu con, Nhân Nhân..." Người phụ nữ nức nở không thành tiếng. "Mẹ nhận được quà rồi, con cũng phải đi đây." Trước mặt cô bé hiện ra một cánh cửa tỏa ra ánh sáng xanh lam nhàn nhạt, đó là lối đi sang một thế giới khác. "Chị ơi, em cảm ơn chị. Tạm biệt chị!" Cô bé ôm con búp bê vải, tung tăng nhảy chân sáo bước vào cánh cửa đó. Một bà lão hiền từ mỉm cười nắm lấy tay cô bé, họ cùng nhau vẫy tay chào Du Phi Phàm, rồi từ từ biến mất cùng cánh cửa. Du Phi Phàm đứng dậy, hít một hơi thật sâu, cố nén những giọt nước mắt chực trào, rồi nói với Giang Thước và mọi người đang đợi ngoài cửa: "Đi thôi." Đi chưa được mấy bước, ba của cô bé đã đuổi theo gọi Du Phi Phàm lại. "Nhân Nhân mất vì bệnh máu trắng. Con bé lúc trước rất thích làm đẹp, luôn nói mình là một con bướm, nhưng vì hóa trị mà mái tóc dài của con bé rụng hết, lúc đi cũng đau đớn lắm... Cảm ơn cô đã cho chúng tôi biết rằng con bé đã đến một thế giới tốt đẹp hơn." Du Phi Phàm mỉm cười, không nói gì, quay mặt nhìn về phía phòng bệnh. Giang Thước nhìn theo ánh mắt của cô, chỉ thấy bên cửa sổ có một con bướm màu hồng bay đến, đậu trên vai người mẹ. ... Trên xe trở về, ai nấy đều im lặng. Cuối cùng, Thành Dị là người phá vỡ bầu không khí trầm lắng, hỏi Du Phi Phàm kế hoạch tiếp theo. Du Phi Phàm trầm ngâm một lúc. Lẽ ra Tiểu Ngọc mới là mục tiêu kế tiếp của Chu Kiến Nguyên, nhưng vì có phù Trấn Linh nên đám linh mà hắn điều khiển không thể đến gần cô ấy, chắc hẳn lúc này hắn đang đau đầu lắm. Sự xuất hiện của Du Phi Phàm, đối với hắn không khác gì buồn ngủ gặp chiếu manh. Nếu không có gì bất ngờ, chậm nhất là tối nay, hắn sẽ sai đám ác linh dưới trướng đến tìm cô. "Vậy chị..." Thành Dị có chút lo lắng. Du Phi Phàm xua tay: "Không sao, chị chính là đang đợi hắn tìm tới cửa đây. Thành Dị, cậu gọi cho Tiêu Tiêu bảo con bé tra địa chỉ của Chu Kiến Nguyên đi." Thành Dị gật đầu, rồi bấm điện thoại. Một lát sau đã có câu trả lời, Chu Kiến Nguyên đứng tên hai bất động sản, một ở khu dân cư có sân vườn trong trung tâm thành phố, một là căn biệt thự ở phía đông. Lý Minh Hạo tiếp lời: "Khu biệt thự đó em biết, nó đã xây từ mười mấy năm trước rồi, nhưng nghe nói phong thủy không tốt nên chẳng bán được mấy căn, gần như bỏ hoang. Sao hắn lại mua nhà ở đó nhỉ?" "Nếu muốn tu luyện tà thuật, nơi phong thủy không tốt ngược lại càng có lợi cho hắn. Hơn nữa, tu luyện loại tà thuật này cần có tế đàn, khu biệt thự bỏ hoang không có người quấy rầy chính là lựa chọn tốt nhất." Thành Dị giải thích. Du Phi Phàm đảo mắt, nảy ra một ý: "Cảnh sát Giang, anh không phải không tin tôi sao? Bây giờ chúng ta có thể đến biệt thự của hắn xem thử, đến lúc đó anh sẽ biết lời tôi nói là thật hay giả." Giang Thước cụp mắt không nói lời nào, hàng mi dài rũ xuống che giấu đi mọi tâm tư của anh. Lý Minh Hạo dè dặt hỏi: "Anh Giang Thước, bây giờ chúng ta làm gì?" Giang Thước ngước mắt lên, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đến biệt thự của Chu Kiến Nguyên."...