Du Phi Phàm đặt bữa sáng Giang Thước mang đến lên bàn trà, nói với anh: "Chỗ này trông hơi sơ sài một chút, nhưng tiền thuê nhà rất rẻ, mà không gian cũng đủ rộng."
Cô lại chỉ vào Thành Dị và Tiêu Tiêu, giới thiệu: "Đây là em trai tôi, Thành Dị, nó rất có nghiên cứu về phương diện linh thuật. Còn kia là Tiêu Tiêu, đừng nhìn con bé tuổi còn nhỏ mà coi thường nhưng nó là cao thủ máy tính đấy. Địa chỉ của anh là do nó giúp tôi tìm ra đó..."
"Vậy chẳng phải là hacker sao! Trời đất ơi, ngầu bá cháy!" Lời vừa dứt, Lý Minh Hạo đã phóng tới bên cạnh Tiêu Tiêu, tò mò nhìn chằm chằm vào màn hình của cô bé: "Không giống hacker trong tưởng tượng của tôi lắm."
"Vậy anh nghĩ hacker thì trông như thế nào?" Tiêu Tiêu cũng tỏ ra hứng thú.
"Thì... ngồi trong nhà tối om, mặc áo hoodie trùm kín mặt, ngón tay thì gõ bàn phím lạch cạch."
Tiêu Tiêu đảo mắt khinh khỉnh: "Anh xem phim Mỹ nhiều quá rồi đấy!"
Lý Minh Hạo ngượng ngùng gãi đầu, rồi lại nhiệt tình tự giới thiệu: "À phải rồi, tôi tên là Lý Minh Hạo, mọi người cứ gọi tôi là Hạo Tử được rồi."
Mãi cho đến khi Giang Thước bất đắc dĩ liếc xéo một cái, cậu mới vội vàng nuốt lời định nói vào bụng, ngoan ngoãn ngồi lại ghế sô pha.
Du Phi Phàm cầm một chiếc bánh bao nhét vào miệng: "Không nói nhiều nữa, chúng ta vào việc chính thôi. Cảnh sát Giang, anh cất công chạy một chuyến đến đây chắc không phải để từ chối tôi thẳng thừng đâu nhỉ?"
Giang Thước nhíu mày: "Hôm qua cô nói sẽ còn có nạn nhân mới?"
"Hôm qua chúng tôi nhận được một lời ủy thác, người ủy thác tên là Hứa Hoài Ngọc, sinh nhật của cô ấy cũng là ngày mười bốn tháng bảy âm lịch, hơn nữa gần đây cô ấy liên tục gặp ác mộng. Tôi thấy rất có khả năng cô ấy chính là mục tiêu tiếp theo của kẻ đó." Du Phi Phàm đáp.
Giang Thước khẽ nheo một mắt, cười khẩy một tiếng đầy chế giễu: "Cô chỉ dựa vào mấy thứ này để khẳng định chắc nịch như vậy sao?"
Nghe thì có vẻ là một câu hỏi, nhưng thực chất lại giống một câu phủ định hơn.
Du Phi Phàm nhận ra vẻ coi thường của anh, cô cố nén cơn giận trong lòng, mím môi cười nhẹ: "Cứ coi như là một người dân nhiệt tình cung cấp manh mối cho anh đi, dù sao thì vụ án này điều tra đến giờ cũng chẳng có tiến triển gì, đúng không?"
Lời của cô như đánh trúng vào chỗ đau của Giang Thước, khiến anh không khỏi thấy khó chịu, bực bội. Anh nghiến răng, mím chặt môi dưới, nhưng lại chẳng biết phải phản bác ra sao.
Đúng như lời cô nói, chuỗi án mạng tự sát liên hoàn này chỗ nào cũng lộ ra sự bất hợp lý. Thế nhưng họ lại chẳng tìm được bất cứ bằng chứng nào để chứng minh những điều bất hợp lý đó.
Thấy anh im lặng không nói, Du Phi Phàm lại nói tiếp: "Thay vì mò mẫm lung tung không mục đích, chi bằng cho chúng tôi một cơ hội. Cho dù chỉ có 1% khả năng tìm ra sự thật thì cũng đáng để thử. Anh nói xem, phải không, cảnh sát Giang?"
Vẻ mặt Giang Thước khựng lại một thoáng, anh vô thức đưa tay lên ngực, nắm chặt miếng ngọc bội đeo trên cổ.
Đây là thói quen mỗi khi anh gặp khó khăn hay cần đưa ra quyết định.
Miếng ngọc bội mẹ anh để lại giống như một liều thuốc trấn tĩnh tinh thần, giúp anh nhanh chóng bình tâm trở lại.
Nếu những người chết đó thật sự không phải tự sát, mà còn có ẩn tình khác. Vậy nếu cứ kết luận qua loa là tự sát, sự thật sẽ mãi mãi bị chôn vùi, còn bản thân anh cũng sẽ phải đối mặt với sự cắn rứt của lương tâm.
Việc cấp bách trước mắt chính là phải nhanh chóng tìm ra sự thật.
Sau khi trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng anh cũng lên tiếng: "Cô muốn tôi làm gì?"
Thấy Giang Thước không còn nghi ngờ nữa, Du Phi Phàm thở phào nhẹ nhõm, nói: "Nếu kẻ đó biết ngày sinh tháng đẻ của tất cả các nạn nhân, vậy thì chắc chắn họ đã từng để lại thông tin ở cùng một nơi nào đó. Còn về việc đó là ở đâu, thì phải nhờ cảnh sát các anh cử người đi điều tra mới có thể tìm ra câu trả lời nhanh nhất."
Nói xong, cô nhìn thẳng vào Giang Thước, chờ đợi câu trả lời của anh.
"Tôi có thể hợp tác với các người nhưng chỉ là để tìm ra hung thủ, không có nghĩa là tôi tin tưởng các người." Giang Thước đứng dậy, đôi mắt hơi trũng xuống: "Nếu tôi phát hiện các người đang giở trò lừa bịp tôi..."
Chưa đợi anh nói hết câu, Du Phi Phàm cũng đứng dậy, ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của anh:
"Không có nếu như, anh cũng không cần phải tin tưởng tôi. Chúng ta chỉ hợp tác tạm thời, chỉ cần tìm ra kẻ đó, bắt hắn chịu tội trước pháp luật, chúng ta có thể đường ai nấy đi ngay lập tức."
Không khí trong phòng thoáng chốc trở nên căng như dây đàn, mấy người còn lại trao đổi ánh mắt, vừa định lên tiếng khuyên can thì một tràng tiếng gõ cửa vang lên.