Chương 17

Văn Phòng Thám Linh Phi Phàm

Thố Nha Thiếu Nữ 14-11-2025 00:54:37

Giang Thước bảo Lý Minh Hạo đỗ xe ở một nơi không xa biệt thự của Chu Kiến Nguyên, tắt đèn xe rồi lặng lẽ chờ đợi. Trời dần sẩm tối. Trong khu biệt thự đen kịt như mực, một vệt đèn xe đột nhiên loé sáng chạy về phía họ. Mấy người trên xe đều nín thở dõi theo, nhìn Chu Kiến Nguyên xuống xe rồi bước vào trong biệt thự. Bất chợt, một trận gió lạnh rít lên lướt qua cửa sổ. Du Phi Phàm cảm thấy cổ tay hơi nóng lên, cùng lúc đó một cơn buồn ngủ ập tới, mí mắt ngày một trĩu nặng, cơ thể mệt mỏi rã rời không sao cưỡng lại được. "Hắn bắt đầu ra tay rồi." Cô chỉ nói được một câu rồi nhắm mắt lại, chìm vào vực sâu của ý thức. ... Khi mở mắt ra lần nữa, cô thấy mình đang ở trong một màn sương dày đặc không nhìn rõ năm ngón tay. Một người đàn ông từ trong sương mù bước ra. Cô nheo mắt muốn nhìn rõ dung mạo của hắn, nhưng dù cố thế nào cũng chỉ thấy một bóng hình mờ ảo. Người đàn ông thì thầm gọi tên cô: "Du Phi Phàm, đi theo tôi." "Ông muốn đưa tôi đi đâu?" "Tôi đưa cô đến... nơi sâu thẳm nhất trong khát vọng của cô." Nói rồi, người đàn ông quay đầu bước sâu vào trong màn sương. Du Phi Phàm không chút do dự, đi thẳng theo sau. Đi được một đoạn thì sương mù dần tan, người đàn ông cũng đột nhiên biến mất. Trước mắt Du Phi Phàm hiện ra một căn nhà cũ quen thuộc. Cô bước tới đẩy cửa, chỉ thấy bên trong có một người phụ nữ trẻ tuổi đang ngồi, tóc buộc đuôi ngựa, mặc một chiếc váy hoa màu trắng. Người phụ nữ quay đầu lại, dịu dàng mỉm cười: "Phi Phàm, con đến rồi." "Mẹ..." Trong mắt Du Phi Phàm thoáng lên một tia kinh ngạc, gương mặt ấy cô chỉ từng thấy qua ảnh. "Lại đây với mẹ nào." Người mẹ vẫy tay gọi cô. Cô ngoan ngoãn bước tới, ngồi xuống bên cạnh bà. "Nhiều năm không gặp, con đã lớn thế này rồi." Người mẹ khẽ vuốt ve tay cô: "Mẹ có mua cho con một bộ quần áo mới, con mặc thử xem." Chẳng biết từ lúc nào, trong tay người mẹ đột nhiên có thêm một chiếc áo màu đỏ. Bà khoác chiếc áo lên người Du Phi Phàm, cười tươi rói: "Phi Phàm nhà ta mặc vào đẹp quá." Nói rồi, bà lại móc từ trong túi ra một viên kẹo, đút vào miệng Du Phi Phàm: "Nào, ăn kẹo đi con." "Mẹ, con nhớ mẹ lắm." Người mẹ mỉm cười hiền hậu, nhẹ nhàng vỗ lưng cô: "Xin lỗi con, mẹ sẽ không bao giờ rời xa con nữa. Con có bằng lòng ở bên mẹ mãi mãi không?" "Con bằng lòng. Mẹ ơi, mẹ ôm con được không?" Du Phi Phàm ôm chầm lấy mẹ. Khóe miệng cô đột nhiên nhếch lên một nụ cười lạnh. Cô lấy viên kẹo vừa ngậm trong miệng ra, đó đâu phải là kẹo, rõ ràng là một lá phù Âm Linh! Ánh mắt cô ngưng tụ lại, lá phù Âm Linh tức thì bùng lên ngọn lửa màu xanh lam. "Người mẹ" mới một giây trước còn dịu dàng đáng mến, đột nhiên gào lên một tiếng thảm thiết, ngã lăn ra đất, ôm đầu đau đớn quằn quại: "Phi Phàm! Mẹ khó chịu quá, mau giúp mẹ!" Du Phi Phàm hừ lạnh một tiếng, cắn rách ngón trỏ, dùng máu tươi ở đầu ngón tay điểm lên trán, khẽ niệm một tiếng: "Phá!" Cô mở choàng mắt, bật phắt dậy từ ghế sau, lại phát hiện hai người ở ghế lái đã biến mất, chỉ còn lại Thành Dị đang lo lắng nhìn cô. "Họ đâu rồi?" Thành Dị nhíu mày đáp: "Họ đến biệt thự của Chu Kiến Nguyên rồi, em không cản được." Du Phi Phàm bực bội đấm vào ghế một cái: "Đi mau, họ gặp nguy hiểm rồi!"... Giang Thước và Lý Minh Hạo nấp bên ngoài biệt thự của Chu Kiến Nguyên, nhìn qua khe cửa sổ vào trong nhưng không phát hiện điều gì bất thường. Anh đang nghi ngờ có phải Du Phi Phàm đang lừa mình không, thì một tiếng hét thảm thiết đột nhiên vọng ra từ tầng hai của biệt thự. Anh và Lý Minh Hạo nhìn nhau, rồi đưa tay đập mạnh vào cửa.