Chương 5

Văn Phòng Thám Linh Phi Phàm

Thố Nha Thiếu Nữ 14-11-2025 00:54:38

Trời nhá nhem tối, gió đêm đem theo chút se lạnh. Tiêu Tiêu ngồi trước máy tính cả một ngày trời, những ngón tay lướt thoăn thoắt trên bàn phím, ánh mắt dán chặt vào màn hình. Sau khi gõ mạnh xuống phím cách, giọng cô ấy không giấu nổi vẻ phấn khích: "Anh Thành Dị, chị Phi Phàm, em hình như tìm ra điểm chung giữa các nạn nhân rồi!" Du Phi Phàm và Thành Dị vội vàng xúm lại. Tiêu Tiêu chỉ vào mấy tập tài liệu trên màn hình, nói: "Hai người xem này, em đã so sánh thông tin của mấy người chết, phát hiện ra ngày sinh của họ đều là mười bốn tháng bảy âm lịch." Lòng Du Phi Phàm liền trở nên trĩu nặng. Âm lịch bắt nguồn từ việc các nhà chiêm tinh cổ đại quan sát chu kỳ biến đổi của mặt trăng mà lập ra, xã hội hiện đại gần như rất ít khi sử dụng. Mà ngày mười bốn tháng bảy âm lịch, còn được gọi là "Tết Quỷ" (*), là ngày âm khí nặng nhất trong năm. (*thường được biết đến ở Việt Nam là "Lễ Vu Lan" hoặc "Tết Trung Nguyên") Nam thuộc dương, nữ thuộc âm. Con gái sinh vào ngày "Tết Quỷ" thường có âm khí cực nặng. "Chị, lẽ nào là... thuật Túng Linh?" Thành Dị nhíu mày hỏi. Du Phi Phàm hít một hơi thật sâu, hai tay ấn vào huyệt thái dương đang giật thình thịch: "E rằng còn phức tạp hơn thế." Thuật Túng Linh là một loại thuật pháp cổ xưa, đúng như tên gọi của nó, chính là dùng linh thuật để điều khiển linh hồn làm việc cho mình. Những người con gái sinh ngày mười bốn tháng bảy âm lịch mang trong mình âm khí cực nặng, do đó linh hồn của họ sở hữu một sức mạnh vô cùng lớn. Một số linh thuật sư tâm địa bất chính đã nhắm vào điểm này, sử dụng thuật pháp để giết chết họ, rồi rút lấy linh hồn của họ để tu luyện. Loại thuật pháp này vì quá âm độc và tàn nhẫn nên bị coi là cấm thuật, đã thất truyền từ rất nhiều năm. Lòng Du Phi Phàm rối như tơ vò, cấm thuật đã thất truyền nhiều năm này, sao lại đột nhiên xuất hiện ở thành phố này? Chưa kịp nghĩ thông suốt vấn đề này, cô bỗng giật bắn người vì một ý nghĩ khác vừa lóe lên trong đầu, vội vàng hỏi: "Tiêu Tiêu, em liên lạc với cái cô Tiểu Ngọc lúc nãy, hỏi xem ngày sinh của cô ấy là khi nào." Tiêu Tiêu lập tức cầm điện thoại lên. Một lát sau, mặt cô ấy trắng bệch cúp máy: "Cô ấy nói, cũng là... rằm tháng bảy âm lịch." Trong khoảnh khắc, một luồng hoảng sợ chạy dọc sống lưng Du Phi Phàm xộc thẳng lên đỉnh đầu, khiến cô bất giác rùng mình. Lẽ ra cô phải nghĩ đến sớm hơn mới phải! Những cơn ác mộng liên miên, người đàn ông bí ẩn gọi tên cô ấy, đó đều là do linh thuật sư đang điều khiển ác linh xâm nhập vào giấc mơ của Tiểu Ngọc, dụ dỗ cô ấy bước vào vực thẳm. Cũng chính vì vậy, cảnh sát hoàn toàn không thể tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào, cuối cùng chỉ có thể kết luận là tự sát. Đến lúc này, Du Phi Phàm mới hiểu ra, Tiểu Ngọc không phải gặp phải linh hồn bình thường, mà cô ấy bị nhắm tới vì bát tự đặc biệt của mình. Trong phút chốc, tim cô như bị ai đó bóp nghẹt, đầu ngón tay lạnh ngắt, toàn thân không kìm được run rẩy, ngã ngồi xuống ghế sô pha. Chỉ một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi, vì sự sơ suất và tự phụ của mình mà cô đã suýt nữa khiến một cô gái vô tội phải chết oan. "Chị, đừng như vậy, chị phải vực dậy tinh thần chứ." Thành Dị lay nhẹ vai cô, khuyên giải: "Lá phù Trấn Linh chị đưa cho cô ấy chắc vẫn còn cầm cự được một thời gian, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ cách thôi." Lời nói của cậu ta như một gáo nước lạnh dội vào đầu, khiến Du Phi Phàm nhanh chóng thoát khỏi cảm giác tội lỗi và tự trách. "Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?" Tiêu Tiêu hỏi. Thành Dị trầm ngâm một lát, thăm dò nhìn Du Phi Phàm: "Hay là tìm cảnh sát giúp đỡ?" Đề nghị của cậu ta không phải không có lý. Lá phù Trấn Linh Du Phi Phàm đưa cho Tiểu Ngọc tuy có thể tạm thời ngăn chặn ác linh, nhưng không thể ngăn được linh thuật sư có tà niệm, hắn nhất định sẽ tìm cơ hội ra tay lần nữa.