Chương 1

Văn Phòng Thám Linh Phi Phàm

Thố Nha Thiếu Nữ 14-11-2025 00:54:38

Cuối thu, màn đêm sâu thẳm tựa hũ mực tàu. Trong nhà máy bỏ hoang tĩnh mịch có một người phụ nữ mặc đồ đỏ lẳng lặng treo mình giữa không trung. Những khối bê tông cốt thép chất chồng xung quanh tựa hồ những tấm bia mộ, tĩnh lặng dõi theo cô. Hai mắt người phụ nữ trợn trừng, gương mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc, đã ngừng thở từ lâu, vậy mà khóe miệng lại vương một nụ cười kỳ dị. ... Ngoại ô thành phố có một nhà máy xi măng bỏ hoang. Hơn hai mươi năm trước, nơi đây từng là một doanh nghiệp tên tuổi lẫy lừng một thời, sau này vì kinh doanh không hiệu quả mà đóng cửa, nhà máy cũng theo đó bị bỏ hoang. Giờ đây, nơi này chỉ còn lại những cỗ máy han gỉ và lớp bụi dày đặc như đang kể lể về những ngày tháng đã qua. Cỏ dại mọc um tùm cao quá đầu người quanh nhà máy cho thấy nơi đây thường ngày hiếm có ai bén mảng tới. Vậy mà hôm nay, cổng nhà máy lại đông nghịt người, bởi lẽ sáng sớm nay cục cảnh sát nhận được tin báo án, nói rằng đã phát hiện một thi thể phụ nữ trong nhà máy bỏ hoang này. Nghe tin xảy ra án mạng, dân làng sống quanh đó đều đổ xô đến xem, vây kín mít bên ngoài hàng rào dây cảnh giới. Dân làng đang xì xào bàn tán thì một chiếc xe jeep chạy tới, dừng lại ngay trên con đường nhỏ bên cạnh nhà máy. Cửa xe mở ra, một chiếc ủng công trường đạp xuống mặt đất. Khi ngước nhìn lên phía trên, một người đàn ông khoác một chiếc áo da màu nâu để mở, bên trong là áo phông trắng đơn giản. Gương mặt anh lộ vẻ mệt mỏi nhưng không giấu được cặp mày sắc lạnh và ánh mắt cương nghị. Dáng người anh thẳng tắp tiến về phía nhà máy, cùng với đó là bước chân vững chãi, toàn thân toát ra một khí chất mạnh mẽ khiến đám đông đang vây xem cũng tự giác dạt ra nhường lối. Các cảnh sát viên đang làm nhiệm vụ giải tán đám đông bên ngoài hàng rào cảnh giới, thấy anh liền giơ tay chào: "Đội trưởng Giang." Anh chính là Giang Thước, phó đội trưởng Đội Cảnh sát Hình sự thành phố. Dù mới hai tám, hai chín tuổi, nhưng Giang Thước từ khi vào ngành đã gắn bó với đội cảnh sát hình sự, tích lũy kinh nghiệm điều tra phong phú, có thành tích nổi bật trong việc phá nhiều vụ án lớn cấp thành phố và thậm chí cả cấp tỉnh, đã lập được không ít công trạng. Đêm qua anh nghiên cứu hồ sơ vụ án đến tận rạng sáng, vừa chợp mắt chưa được bao lâu thì bị điện thoại của đội đánh thức. Anh chỉ kịp vệ sinh cá nhân qua quýt rồi tức tốc tới hiện trường. Một cảnh sát trẻ tuổi thấy anh, vội chạy tới: "Anh Giang, anh đến rồi!" "Hạo Tử, tình hình sao rồi?" Giang Thước hỏi. "Dạ... không ổn lắm." Viên cảnh sát trẻ vừa đáp, vừa đưa tập hồ sơ trong tay cho Giang Thước: "Đây là một số tài liệu ban đầu về hiện trường." Giang Thước nhận lấy tập tài liệu, liếc qua gương mặt tái mét của cậu: "Ói rồi hả?" Viên cảnh sát trẻ lúng túng gãi đầu, không đáp. Cậu cảnh sát trẻ này tên Lý Minh Hạo, mới vào ngành chưa bao lâu, hiện đang theo học việc bên cạnh Giang Thước. Thường ngày ở đội, cậu chỉ làm mấy việc lặt vặt như lái xe, chạy giấy tờ. Đây là lần đầu tiên cậu tham gia một vụ án lớn như thế này. Lúc này cậu đang hết sức bối rối, thấy Giang Thước tới mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. "Đã xác định được danh tính nạn nhân chưa?" "Xác định rồi ạ, bác sĩ pháp y đang tiến hành khám nghiệm sơ bộ bên trong." "Đi, vào trong xem xét hiện trường." Giang Thước gấp tập hồ sơ lại, tiến vào nhà máy. Theo thông tin hiện có, nạn nhân là một phụ nữ 36 tuổi, người làng bên cạnh. Người nhà cho biết tối qua sau bữa cơm, cô ấy đã lên giường đi ngủ sớm. Khoảng 8 giờ, cô ấy đột nhiên đi ra khỏi nhà. Lúc đó chồng và con gái cô ấy đang xem TV, nghĩ cô ấy chỉ ra ngoài đi dạo nên không để tâm. Kết quả là đến tận đêm khuya vẫn không thấy cô ấy về, điện thoại cũng không liên lạc được, lúc này người nhà mới thấy có chuyện chẳng lành. Sau một đêm tìm kiếm quanh vùng, đến sáng thì phát hiện thi thể cô ấy tại nhà máy này. Khi được phát hiện, nạn nhân mặc một chiếc váy liền thân màu đỏ sẫm, cổ bị thắt bởi một chiếc vớ lụa dài, đầu kia của chiếc vớ vắt trên một cỗ máy đã hoen gỉ. Nước mũi nước dãi chảy dài từ khóe miệng và mũi, nhưng gương mặt lại nở một nụ cười kỳ dị. Dường như cái chết không những không khiến cô ấy đau đớn, mà còn làm cô ấy cảm thấy thích thú.