Mẹ ơi, mẹ có biết không? Bảy năm trước, mẹ đã chọn cái chết để kết thúc tất cả, để không bao giờ phải đối mặt với những chuyện này nữa, nhưng con lại chẳng có cách nào để trốn chạy.
Từ năm con mười hai tuổi, cái khoảnh khắc mà gã đàn ông con vẫn gọi là "ba" ấy. Sau một cơn say, lần đầu tiên mở cửa phòng và trèo lên giường con, cuộc đời con đã bước vào một con đường không thể quay đầu.
Tiếng con khóc than, gào thét thảm thiết, mẹ thật sự không nghe thấy sao? Hay là mẹ đã nghe thấy tất cả, nhưng lại vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Hôm qua, cuối cùng con cũng đã cầm dao lên đâm vào cổ ông ta. Máu văng đầy người con, con nhìn ông ta ngã gục xuống sàn, con lại giơ dao lên, đâm xuống, giơ lên, rồi lại đâm xuống... cho đến khi tay con mỏi rã rời, không nhấc lên nổi nữa.
Cảnh tượng này, con đã tưởng tượng trong đầu không biết bao nhiêu lần.
Con không buồn, không đau khổ, cũng không sợ hãi. Con chỉ cảm thấy được giải thoát.
Mẹ ơi, con biết mình không thoát được đâu, nên hôm nay con cũng sẽ đi theo mẹ đây.
Nếu có kiếp sau, con ước chúng ta đừng trở thành người một nhà nữa. ...
Xe nhanh chóng đến nghĩa trang Nam Sơn. Nghĩa trang tuy rộng lớn, nhưng chẳng có ai lại chọn thời điểm này để đến viếng mộ. Vì vậy Giang Thước nhanh chóng phát hiện ra một ngôi mộ đang được thắp nến.
"Triệu Lâm Lâm ở kia!"
Triệu Lâm Lâm đang ngồi xổm trước mộ cũng phát hiện ra họ, cô ta có phần kinh ngạc: "Sao... sao các người lại tìm được tôi?"
Một lát sau, cô ta lại cười một cách thê lương: "Thôi cũng chẳng sao cả. Dù các người có đến hay không, hôm nay tôi cũng không định sống sót trở về."
"Cô ta có dao trong tay!"
Lý Minh Hạo phản ứng lại, vừa định xông lên thì Triệu Lâm Lâm đã giơ tay ngăn cản: "Đừng qua đây! Triệu Hưng An là do tôi giết, nhưng ông ta chết không hết tội! Tôi chỉ muốn từ biệt mẹ tôi lần cuối mà thôi!"
"Triệu Lâm Lâm, cô đừng kích động, chúng tôi đã biết sự thật rồi. Chuyện Triệu Hưng An làm với cô đúng là không thể tha thứ, nhưng cô còn trẻ, cô vẫn còn cơ hội!" Giang Thước tiến lên một bước, nghiêm giọng nói.
"Cơ hội ư? Tôi đã thối nát, bẩn thỉu rồi, cuộc đời tôi đã kết thúc rồi."
Triệu Lâm Lâm cúi đầu, nước mắt từng giọt, từng giọt lăn dài, rơi xuống mặt đất lạnh băng.
"Hôm qua tôi thực sự không dám tự mình ra tay, nhưng không phải tôi sợ chết. Tôi chỉ không muốn lần cuối cùng Xảo Xảo nhìn thấy tôi lại là ở trong bộ dạng đó."
"Cô nghĩ rằng chết là có thể trốn tránh mọi thứ sao?" Du Phi Phàm cắn môi: "Người ta luôn cho rằng, chết đi là sẽ không phải đối mặt với nỗi đau khi còn sống nữa. Mẹ cô cũng đã nghĩ như vậy nhưng bà ta đã sai rồi."
"Mẹ tôi?" Triệu Lâm Lâm ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên, có chút ngỡ ngàng.
"Tôi đã gặp linh hồn của mẹ cô, ngay trong căn biệt thự đó." Vẻ mặt Du Phi Phàm vô cùng nghiêm túc: "Chính bà ta đã chỉ cho chúng tôi đến đây tìm cô."
"Tôi... tại sao tôi phải tin cô? Cô nghĩ bịa ra vài câu là có thể lừa được tôi sao?" Cảm xúc của Triệu Lâm Lâm đột nhiên trở nên kích động, cô ta giơ dao lên định đâm vào người mình.
"Triệu Xảo Xảo thực ra không phải em gái cô mà là con gái của cô, đúng không?"
Lời của Du Phi Phàm vừa dứt, Triệu Lâm Lâm liền sững người, bàn tay cũng dừng lại giữa không trung.
"Cô... sao cô lại biết..."
"Mẹ cô tự sát không phải vì trầm cảm sau sinh, mà vì không thể chấp nhận được sự thật rằng con gái mình bị chính chồng mình xâm hại rồi còn sinh ra đứa con của ông ta, phải không?" Du Phi Phàm thở dài: "Triệu Lâm Lâm, nếu cô chết đi, Xảo Xảo sẽ phải làm sao? Cô là người thân duy nhất của con bé trên cõi đời này."
Nghe đến tên Xảo Xảo, Triệu Lâm Lâm khựng lại, toàn thân run lên bần bật, con dao trong tay cũng tuột ra, rơi xuống đất.
Giang Thước lao vút lên trước, đá văng con dao ra xa. Anh định thuận thế khóa trái tay Triệu Lâm Lâm lại thì bị Du Phi Phàm giơ tay ngăn cản.
Cô nói tiếp: "Mẹ cô nhờ tôi nói với cô một câu xin lỗi. Bà ta đã quá yếu đuối, không dám chống lại Triệu Hưng An, cũng không có cách nào bảo vệ các cô, nên đã chọn cái chết để kết thúc tất cả."
Năm đó, sau khi biết con gái bị chồng xâm hại đến mang thai, Phạm Tiểu Huệ hổ thẹn và phẫn uất khôn cùng, đã tự tay kết liễu đời mình. Nhưng nỗi vướng bận của bà ta dành cho con gái quá sâu đậm. Dù đã chết, linh hồn bà ta vẫn ngày qua ngày bị giam cầm tại chốn cũ, nỗi đau khi còn sống chẳng hề vơi đi một chút nào sau khi chết.