Hiệu trưởng đã nói vậy, chủ nhiệm Lưu đương nhiên không có cách nào từ chối, đành nói rằng hy vọng họ có thể hành động kín đáo một chút. Dù sao thì việc điều tra rùm beng cũng sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của nhà trường.
Giang Thước có chút bực mình: "Rốt cuộc là an toàn của học sinh quan trọng, hay danh tiếng của trường các vị quan trọng hơn?"
Chủ nhiệm Lưu bị anh nói cho cứng họng, lại không dám nổi nóng với Giang Thước, chỉ đành lén lườm nguýt Du Phi Phàm đang đứng sau lưng anh.
Du Phi Phàm không thèm để ý đến bà ta, kéo tay Giang Thước đi thẳng vào trong trường.
Giang Thước nói với Du Phi Phàm, camera giám sát ngày hôm đó đã quay được cảnh Thư Nghệ một mình đi lên sân thượng, không lâu sau thì rơi xuống.
Anh cũng đã xem báo cáo của pháp y, từ tình trạng gãy xương của thi thể Thư Nghệ thì lúc rơi xuống cơ thể cô ta gần như vuông góc với mặt đất, cho thấy cô đã chụm hai chân lại và nhảy từ trên cao xuống. Đồng thời trong cơ thể không phát hiện bất kỳ thành phần thuốc nào, do đó kết luận cô ta tự sát.
Du Phi Phàm không có ý kiến gì khác về nguyên nhân cái chết của Thư Nghệ, cô tin vào phán đoán chuyên môn của Giang Thước. Nhưng cô vẫn muốn làm rõ tại sao oán khí của linh hồn Thư Nghệ lại lớn đến vậy, và liệu việc các học sinh lớp 12-2 liên tiếp gặp chuyện có liên quan đến cô ta hay không.
Suy đi tính lại, Du Phi Phàm quyết định tìm cô giáo Trương để hỏi thăm tình hình của Thư Nghệ trước.
Cô giáo Trương thấy Du Phi Phàm thì vô cùng mừng rỡ, cô ấy không ngờ Du Phi Phàm thật sự có cách vào trường để điều tra.
Có điều, khi Du Phi Phàm hỏi về Thư Nghệ, cô ất tỏ ra hơi khó xử, nói rằng mình mới tiếp quản lớp 12-2 được một tuần, lúc đó Thư Nghệ đã qua đời rồi. Cô ấy cũng không rõ lắm về tình hình của các em học sinh, e là không giúp được gì nhiều.
"Vậy giáo viên chủ nhiệm trước đây của lớp 12-2 là ai?" Du Phi Phàm hỏi.
"Là... chủ nhiệm Lưu."
Chủ nhiệm Lưu vốn đã không chào đón sự có mặt của họ, thấy Du Phi Phàm còn muốn tìm mình để tìm hiểu tình hình thì càng chẳng có sắc mặt tốt đẹp gì, nhưng vì nể nang thân phận của Giang Thước, bà ta vẫn phải nén nhịn.
"Đồng chí cảnh sát, các vị có vấn đề gì thì làm ơn hỏi nhanh lên, thời gian của tôi có chút eo hẹp." Bà ta gắt gỏng nói.
Nghe bà ta nói vậy, Giang Thước cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: "Bà có ấn tượng gì về học sinh Thư Nghệ không?"
Sắc mặt chủ nhiệm Lưu đột ngột thay đổi: "Thư Nghệ? Anh hỏi chuyện này làm gì? Thư Nghệ là do áp lực học tập quá lớn nên bị trầm cảm rồi nhảy lầu tự sát, cảnh sát không phải đã điều tra rồi sao?"
Giang Thước nói: "Bà đừng kích động, chúng tôi chỉ muốn tìm hiểu thêm tình hình thôi. Thường ngày em Thư Nghệ biểu hiện thế nào?"
"Thì cứ vậy thôi, thành tích làng nhàng, ngoại hình bình thường, cũng ít nói, không có gì nổi bật cả." Chủ nhiệm Lưu trả lời qua quýt.
"Vậy em ấy và các bạn trong lớp có hòa thuận không?" Du Phi Phàm hỏi.
"Chuyện đó thì làm sao tôi biết được. Bản thân tôi là chủ nhiệm phòng giáo vụ, chính vì không đủ sức quản thêm một lớp nữa nên mới xin nhà trường cho thôi chức chủ nhiệm lớp. Vả lại, hòa thuận với bạn bè hay không thì có liên quan gì? Nhiệm vụ quan trọng nhất của học sinh là học tập, những thứ khác đều là thứ yếu."
Chủ nhiệm Lưu tỏ ra mất kiên nhẫn: "Với lại, đồng chí cảnh sát, sao anh lại đi cùng một bọn với kẻ lừa đảo này?"
Nghe đến đây, Giang Thước chau mày, ánh mắt sắc lẹm quét qua chủ nhiệm Lưu. Bà ta có chút chột dạ, vội nói: "Lát nữa tôi còn phải họp, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi phải đi chuẩn bị tài liệu đây."