Cô ấy ngừng một lát, rồi nói thêm: "Chính là người đã đưa chị về cục cảnh sát đó."
"Giang Thước..." Du Phi Phàm lặp lại cái tên này, tức đến nghiến chặt răng hàm.
Cửa văn phòng đột nhiên có tiếng gõ. Cô thu lại cảm xúc, ra hiệu cho Thành Dị mở cửa.
Ngoài cửa là một cô gái dáng người đầy đặn, dung mạo xinh xắn, ngay cả Thành Dị, người vốn luôn chững chạc cũng không kìm được mà nhìn thêm vài lần.
Cô gái rụt rè lên tiếng: "Xin hỏi, đây có phải là Văn phòng Thám linh Phi Phàm không?"
Thành Dị gật đầu, mời cô ấy vào nhà, rót cho cô ấy một ly nước ấm.
Sau khi ngồi xuống, cô gái bẽn lẽn tự giới thiệu: "Tôi tên là Hứa Hoài Ngọc, mọi người cứ gọi tôi là Tiểu Ngọc."
Tiểu Ngọc tuy có trang điểm, nhưng Du Phi Phàm vẫn nhìn ra vẻ mệt mỏi trên gương mặt cô ấy, bèn hỏi: "Sắc mặt cô có vẻ không tốt lắm, có phải mất ngủ đã lâu rồi không?"
"Đúng vậy." Cô ấy cúi đầu, chậm rãi nói: "Tôi... dạo gần đây hình như gặp phải một số chuyện kỳ lạ."
Tiểu Ngọc tốt nghiệp đại học chưa bao lâu, vừa mới vào làm việc tại một công ty tư nhân.
Cách đây một thời gian, cô ấy đột nhiên bắt đầu gặp cùng một cơn ác mộng. Trong mơ luôn có một người đàn ông không rõ mặt gọi tên cô ấy.
Khoảng thời gian đó cô ấy đang bận rộn với một dự án, nghĩ rằng do áp lực công việc quá lớn nên không để tâm.
Một thời gian sau, những cơn ác mộng lại xuất hiện ngày càng thường xuyên hơn, Tiểu Ngọc gần như đêm nào cũng mơ thấy người đàn ông không rõ mặt đó. Cô ấy vì chuyện này mà đã đi khám bác sĩ, nhưng bác sĩ không tìm ra bất kỳ vấn đề gì, chỉ có thể kê cho cô ấy một ít thuốc an thần.
Sau khi uống thuốc, tình hình của cô ấy không hề cải thiện, tinh thần cũng ngày một sa sút. Thế nhưng người nhà và bạn bè xung quanh đều nói là do cô ấy tự suy diễn lung tung, thậm chí còn khuyên cô ấy đi khám khoa tâm thần.
Khi sắp tuyệt vọng, cô ấy tình cờ biết đến "Văn phòng Thám linh Phi Phàm" của Du Phi Phàm trên một diễn đàn, nên mới ôm tâm lý thử một lần mà liên hệ với họ.
Du Phi Phàm nghe xong, suy nghĩ một lát rồi đưa cho cô ấy một lá bùa màu vàng: "Đây là phù Trấn Linh, cô về để dưới gối sẽ không gặp ác mộng nữa."
"Đơn giản vậy thôi sao?" Tiểu Ngọc nhận lấy lá phù Trấn Linh ngắm nghía một hồi, không khỏi có chút nghi ngờ.
Vấn đề đã làm phiền cô ấy bấy lâu nay, thật sự chỉ dựa vào một lá bùa là có thể giải quyết được sao?
Du Phi Phàm tự tin mỉm cười thản nhiên: "Đúng vậy, đơn giản thế thôi."
Linh hồn vất vưởng trên thế gian này, thường vì những cơ duyên trùng hợp khác nhau mà đeo bám con người.
Vì từ trường khác biệt, sự đeo bám của linh hồn sẽ gây ra một số ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của con người, nhưng thường không gây ra tổn hại chết người.
Chỉ cần có lá phù Trấn Linh này, linh hồn sẽ không thể đến gần Tiểu Ngọc, tự nhiên cô ấy cũng sẽ không còn gặp ác mộng nữa.
Đối với Du Phi Phàm, đây chẳng qua chỉ là một trong số rất nhiều vụ ủy thác thường gặp nhất mà văn phòng đã tiếp nhận trong mấy năm qua. Điều cần cô dồn nhiều tâm sức hơn vào lúc này chính là những vụ tự sát liên hoàn kỳ quái kia.
Tiễn Tiểu Ngọc đi rồi, Du Phi Phàm uể oải ngồi phịch xuống ghế sô pha, thở dài một hơi nặng nề, trong lòng luôn cảm thấy có một nỗi bất an mơ hồ.
Ác linh lần này xem ra không dễ đối phó, đến không để lại dấu vết, đi không để lại bóng hình, lại còn làm hại nhiều người như vậy.
Nếu không nhanh chóng tìm ra chân tướng và xua đuổi nó khỏi nhân gian, e rằng sẽ còn có thêm nhiều nạn nhân nữa.
Vậy mà bây giờ không những không tìm được bất kỳ manh mối nào, lại còn tự dưng bị tống vào cục cảnh sát.
Vừa nghĩ đến bộ dạng vênh váo tự đắc của Giang Thước, Du Phi Phàm lại tức đến nghiến răng kèn kẹt.
"Giang Thước, tôi với anh đời này không đội trời chung!"