"Lúc đó tôi đang cùng Xảo Xảo xem hoạt hình trong phòng trên lầu hai. Khoảng 8 rưỡi tối, tôi nghe thấy tiếng ba về nhà nên ra khỏi phòng chào một tiếng. Ba uống say rồi đi đứng loạng choạng, tôi xuống lầu rót cho ba một cốc nước rồi quay về phòng."
"Một lúc sau, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng đồ đạc bị ném vỡ ở dưới lầu, liền bảo Xảo Xảo khóa chặt cửa phòng lại, rồi một mình xuống xem xét tình hình. Kết quả là vừa xuống đến nơi đã thấy một người đàn ông tay cầm dao, liên tục đâm vào người ba." Triệu Lâm Lâm kể lại.
"Cô có quen người đàn ông đó không? Hắn trông như thế nào?" Giang Thước hỏi.
"Không, tôi không quen người đó. Hắn đeo mặt nạ, tôi không nhìn thấy mặt."
"Mặt nạ? Loại mặt nạ gì?"
"Là... là loại mặt nạ trượt tuyết."
Giang Thước gật đầu, ra hiệu cho cô ta nói tiếp.
"Tôi sợ quá hét toáng lên, người đàn ông đó thấy tôi liền chạy về phía tôi rồi đâm tôi hai nhát, sau đó tôi ngất đi. Khi tôi tỉnh lại thì người đàn ông đó đã biến mất, ba thì nằm gục giữa phòng khách, khắp nơi đều là máu, nhà cửa cũng bị lục lọi tung tóe. Tôi phải vật lộn một lúc lâu mới tìm được điện thoại để gọi báo cảnh sát..."
"Hắn đâm cô ở vị trí nào trong nhà?" Giang Thước đột ngột ngắt lời Triệu Lâm Lâm.
Triệu Lâm Lâm ngẩn người một chút, sờ lên cổ mình rồi nói: "Hắn... hắn đâm tôi ở trên cầu thang."
"Cô cũng nhìn thấy hắn gây án từ trên cầu thang à?"
"Vâng... đúng, đúng vậy." Triệu Lâm Lâm trông có vẻ ấp a ấp úng.
Nhân viên giám định dấu vết quả thực đã tìm thấy vết máu của Triệu Lâm Lâm trên cầu thang. Thế nhưng, phòng khách cách cầu thang một khoảng, từ lúc hung thủ nghe thấy tiếng thét của Triệu Lâm Lâm đến lúc chạy tới dùng dao đâm cô ta ít nhất cũng phải mất 5 giây.
Lúc này, phản ứng của một người bình thường phải là quay người chạy lên lầu, nhưng vết thương của Triệu Lâm Lâm lại ở vùng bụng, chứng tỏ trong khoảng thời gian đủ để chạy thoát đó, cô ta đã không có bất kỳ phản ứng nào.
Giang Thước không tiếp tục chủ đề này, mà chuyển sang hỏi: "Bình thường quan hệ giữa cô và ba mình thế nào?"
Triệu Lâm Lâm mím chặt môi: "Ba tôi... công việc ba tôi rất bận, lại thường xuyên phải đi xã giao, lúc nào cũng về nhà rất muộn."
"Vậy cô có biết bình thường ông ta có kẻ thù nào không?"
Triệu Lâm Lâm lắc đầu: "Chuyện công việc của ông ấy, tôi không rành lắm."
"Xin mạn phép hỏi một câu, mẹ cô tự sát vì nguyên nhân gì vậy?"
Sắc mặt Triệu Lâm Lâm đột nhiên thay đổi, có lẽ không ngờ Giang Thước sẽ hỏi câu này. Cô ta do dự một lúc rồi mới lên tiếng: "Chắc là... bệnh trầm cảm. Không lâu sau khi Xảo Xảo chào đời, bà ấy đã uống thuốc ngủ tự sát."
"Trước khi mẹ cô tự sát, quan hệ giữa bà ấy và ba cô thế nào?" Giang Thước hỏi tiếp.
"Đồng chí cảnh sát, câu hỏi này có liên quan gì đến vụ án không?" Triệu Lâm Lâm đột nhiên tỏ ra rất kháng cự, dường như đang né tránh những vấn đề liên quan đến mẹ mình.
Lúc này, y tá bước vào để thay thuốc cho Triệu Lâm Lâm. Cô ta ôm lấy vết thương tỏ vẻ đau đớn không chịu nổi, y tá bèn mời Giang Thước và Lý Minh Hạo ra khỏi phòng bệnh.
Từ bệnh viện trở về cục, trong lòng Giang Thước vẫn còn đầy nghi hoặc. Anh luôn cảm thấy Triệu Lâm Lâm dường như đang che giấu điều gì đó, bởi lời khai của cô ta có quá nhiều mâu thuẫn so với kết quả điều tra hiện trường.
Nếu hung thủ đeo mặt nạ, vậy thì hắn chắc chắn đã có mưu tính giết người từ trước. Nhưng hung khí lại là một con dao gọt hoa quả tiện tay lấy trong nhà Triệu Hưng An. Có kẻ giết người nào lại chuẩn bị sẵn mặt nạ mà không chuẩn bị trước hung khí không?
Hơn nữa, thái độ của Triệu Lâm Lâm đối với Triệu Hưng An cũng rất kỳ lạ. Ba mình bị đâm nhiều nhát như vậy, mà phản ứng đầu tiên của cô ta sau khi tỉnh lại và gặp cảnh sát lại không phải là quan tâm đến tình hình của ông ta.
Và khi Giang Thước nhắc đến Triệu Hưng An, cô ta không những không tỏ ra quan tâm hay lo lắng, mà ngược lại còn tràn ngập sự chán ghét và sợ hãi.
Lẽ nào là Triệu Lâm Lâm đã thuê người giết ba mình? Cô ta biết Triệu Hưng An đã chết nên sau khi gặp cảnh sát mới không hề nhắc tới.