Cứ yên ổn như vậy được hai năm, trong huyện đột nhiên xảy ra một vụ án lớn, có một người phụ nữ đã giết cả nhà mình.
Người phụ nữ tên là Kim Quế Chi, mọi người đều gọi cô ấy là chị Kim. Chị Kim trạc bốn mươi tuổi, đã kết hôn với chồng nhiều năm và sinh được hai người con, một đứa học cấp ba, một đứa học tiểu học.
Hai vợ chồng có một căn nhà tự xây hai tầng, họ mở một quán sủi cảo ở tầng một, tầng hai là nơi cả gia đình sinh sống.
Quán sủi cảo mở ở ngay gần đồn công an, Cục trưởng Đinh tan làm thường hay qua đó ăn. Lâu dần tiếp xúc qua lại, ông dần trở nên thân quen với họ.
Chị Kim là một người rất tốt bụng, thấy cậu thanh niên Cục trưởng Đinh một mình công tác xa nhà vất vả nên rất quan tâm, thường hay cho thêm mấy cái sủi cảo hoặc tặng một đĩa đồ ăn kèm, lễ tết còn gọi ông về nhà ăn cơm cùng.
Cục trưởng Đinh cũng rất cảm kích chị Kim, mỗi lần trong đồn được phát hoa quả, gạo mì gì, ông cũng mang qua cho nhà chị Kim một ít.
Đó là một mùa đông tuyết rơi trắng trời, Cục trưởng Đinh tan làm, định đến quán chị Kim ăn sủi cảo thì phát hiện quán không mở cửa. Ông chủ tiệm bánh nướng bên cạnh cũng nói đã mấy ngày không thấy gia đình họ đâu.
Ông cảm thấy có chút kỳ lạ, từ dưới lầu nhìn lên tầng hai chỉ thấy cửa sổ đóng im ỉm, dường như trong nhà không có ai.
Sau khi được sự đồng ý của ông chủ tiệm bánh nướng, Cục trưởng Đinh từ tầng hai nhà ông ta trèo sang tầng hai nhà chị Kim. Khi ông nhìn qua lớp kính vào trong, cảnh tượng trước mắt làm ông chết điếng.
Ông chỉ thấy chồng và hai con của chị Kim nằm ngay ngắn giữa phòng khách, sắc mặt đã tím tái, còn chị Kim thì mặc một chiếc áo màu đỏ, treo cổ trên khung cửa.
Lúc đó, Cục trưởng Đinh chưa từng thấy cảnh tượng nào như vậy, sợ đến suýt ngã từ tầng hai xuống. Sau khi hoàn hồn, ông vội bảo ông chủ tiệm bánh nướng báo cho đồng nghiệp ở đồn công an.
Đồng nghiệp ở đồn rất nhanh sau đó đã có mặt, họ cùng nhau phá cửa quán sủi cảo, đi từ tầng một lên.
Hiện trường không có dấu vết ẩu đả, cửa ra vào và cửa sổ cũng không bị cạy phá. Ngoại trừ chị Kim treo cổ tự vẫn, chồng và hai con của chị đều chết vì bị siết cổ. Điều kỳ dị là trên người mỗi nạn nhân đều dán một lá bùa.
Thời gian tử vong của cả gia đình ít nhất là ba ngày trước. Khi đó là mùa đông, thi thể không có mùi lạ, vì vậy những người xung quanh cũng không ai phát hiện ra.
Vì tính chất vụ án nghiêm trọng, thành phố còn đặc biệt cử pháp y và cảnh sát hình sự xuống hỗ trợ điều tra. Cuối cùng, dựa vào tình hình hiện trường, họ kết luận rằng chính chị Kim đã siết cổ người nhà đến chết rồi tự sát.
Lúc đó, Cục trưởng Đinh đã nghi ngờ kết luận này. Gia đình chị Kim hòa thuận, chị lại đối xử tốt với mọi người, bình thường ngay cả một con gà cũng không dám giết, chị không có lý do gì và cũng không thể nào sát hại gia đình mình.
Lùi một ngàn bước mà nói, cho dù người nhà đều do chị Kim sát hại, thì lúc khám nghiệm tử thi cũng không phát hiện họ đã dùng thuốc trước khi chết, vậy tại sao hiện trường lại không có dấu vết giằng co hay chống cự?
Nhưng pháp y và cảnh sát hình sự từ thành phố đã đưa ra kết luận, lãnh đạo trong đồn cũng không cho phép một Cục trưởng Đinh, người kinh nghiệm còn non như lúc đó được phát biểu thêm bất kỳ ý kiến nào.
Vụ án cứ thế vội vàng khép lại, và sự thật về cái chết của chị Kim cùng gia đình cũng theo đó mà bị thời gian vùi lấp.
"Sau này tôi được điều lên thành phố, vào đội cảnh sát hình sự, cũng từng nghĩ đến việc điều tra lại vụ án đó. Nhưng khi tôi quay về huyện nhỏ kia thì lại được báo rằng cách đó không lâu, phòng lưu trữ hồ sơ của đồn công an đột nhiên bốc cháy, tất cả vật chứng và hồ sơ đều bị thiêu rụi. Cuối cùng, chuyện này đành phải bỏ dở."
"Thật ra đây vẫn luôn là một khúc mắc trong lòng tôi. Tôi luôn nghĩ, nếu như ngày đó tôi kiên định hơn một chút, liệu có thể tra ra được sự thật, trả lại công bằng cho chị Kim và gia đình chị ấy không?"
Cục trưởng Đinh ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Giang Thước, cậu dũng cảm hơn tôi của ngày xưa rất nhiều. Nếu không phải vì sự kiên trì của cậu, vụ án này cuối cùng rất có thể sẽ bị khép lại với kết luận tự sát và người nhà của các nạn nhân cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết được sự thật. Cậu đã làm rất tốt."