Giang Thước cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh nghi hoặc nhìn Du Phi Phàm, nhưng cô lại lắc đầu: "Không phải tôi, là báo ứng của hắn đến rồi. Tà thuật sở dĩ là tà thuật, chính là vì nó có tỉ lệ nhất định sẽ phản phệ lại người thi triển. Những người bị hắn hại chết đã đến tìm hắn báo thù rồi."
Chu Kiến Nguyên nghe vậy, kinh hãi quay đầu lại. Hắn chỉ thấy mấy bàn tay lạnh lẽo, trắng bệch từ sau lưng trèo lên, nắm chặt lấy cánh tay hắn.
Cả người hắn từ từ khuỵu xuống đất, hai tay siết chặt lấy cổ mình, hai chân vô lực đạp trên mặt đất, nước mắt nước mũi giàn giụa trên gương mặt đỏ gay vì ngạt thở, trông như một con cá đang giãy chết trên cạn.
Thấy biên độ giãy giụa của hắn ngày một yếu đi, Du Phi Phàm mới bước lên, nói với mấy vong linh mặc váy đỏ đang đứng sau lưng hắn: "Được rồi, dừng lại trước đã."
Lời vừa dứt, Chu Kiến Nguyên cuối cùng cũng ho lên dữ dội, nằm bò trên đất thở hổn hển.
"Loại cặn bã như hắn đúng là đáng chết, nhưng nếu các vị thật sự giết hắn, các vị sẽ vĩnh viễn bị mắc kẹt trong vòng luân hồi này, không thể đầu thai được nữa. Giao hắn cho tôi, tôi đảm bảo với các vị sẽ khiến hắn phải nhận sự trừng phạt thích đáng."
Du Phi Phàm lại chỉ vào Giang Thước: "Vị cảnh sát này, anh ấy nhất định sẽ cho các vị và gia đình của các vị một lời công đạo."
Giang Thước nhìn về hướng Du Phi Phàm đang nói, không thấy gì cả, nhưng lại mơ hồ nghe thấy tiếng thổn thức của mấy người phụ nữ.
Lúc này, Thành Dị cũng dìu Lý Minh Hạo chạy tới.
"Không sao chứ, Hạo Tử?" Giang Thước vội hỏi.
"Cậu ấy không sao, chỉ bị tàn hương làm choáng thôi, đã dần tỉnh táo rồi." Thành Dị đáp.
Lý Minh Hạo gãi đầu: "Anh Giang Thước, xin lỗi anh, em chẳng giúp được gì cả."
"Cậu không sao là tốt rồi." Giang Thước đưa còng tay cho cậu ta: "Đi còng hắn lại đi."
Chu Kiến Nguyên cúi đầu co rúm người trong góc, toàn thân run rẩy, sớm đã không còn vẻ ngông cuồng lúc nãy.
Lý Minh Hạo vốn đang mềm nhũn dựa vào tường, vừa nghe Giang Thước nói vậy liền lập tức phấn chấn hẳn lên. Đây là lần đầu tiên cậu ta được tự tay còng tội phạm trong một vụ án thực tế, sự phấn khích trong lòng khó mà diễn tả thành lời.
Cậu ta nhận lấy còng tay, bước đến trước mặt Chu Kiến Nguyên mới phát hiện dưới thân hắn đã ướt một mảng lớn, bốc lên một mùi khai nồng nặc.
"Anh Giang Thước, anh cố ý phải không!"
Giang Thước chỉ cười mà không nói.
Du Phi Phàm cũng đi trở lại, Thành Dị nhận ra vẻ mệt mỏi của cô, hỏi: "Chị đã tiễn họ đi cả rồi à?"
Du Phi Phàm gật đầu.
Lúc này, Chu Kiến Nguyên bị còng tay cũng dần hoàn hồn sau cơn sợ hãi: "Các... các người dựa vào đâu mà bắt tôi? Các người có bằng chứng không?"
Giang Thước móc từ trong túi ra một cây bút ghi âm: "Vừa rồi ông đã tự mình thừa nhận hành vi giết người, hơn nữa còn tấn công cảnh sát, những thứ này có được tính là bằng chứng không?"
Lần này, Chu Kiến Nguyên hoàn toàn tắt đài, gục đầu xuống, mặc cho Lý Minh Hạo áp giải ra xe.
Lúc đi ngang qua Du Phi Phàm, hắn đột nhiên chộp lấy cánh tay cô, giọng khản đặc nói: "Đôi mắt đó của cô sẽ khiến cô phải trả giá."
"Được thôi, tôi chờ." Du Phi Phàm mím môi cười, hất tay hắn ra.
Chu Kiến Nguyên bị Giang Thước và Lý Minh Hạo đưa đi. Nhìn chiếc xe dần khuất xa, Thành Dị có chút lo lắng.
"Chị, lời hắn nói lúc nãy... là có ý gì?"
"Có thể có ý gì chứ, chỉ là tiếng rên của kẻ bại trận mà thôi." Du Phi Phàm thản nhiên đáp.
"Nhưng mà, em cứ cảm thấy..."
Du Phi Phàm ngắt lời cậu: "Ôi dào, được rồi, đôi mắt này của chị đâu phải mới có ngày một ngày hai, nếu có chuyện thì đã sớm có rồi, bây giờ chị chẳng phải vẫn ổn đây sao!"
Thành Dị thở dài: "Thôi được, vậy sau này chị phải cẩn thận một chút."
"Em đừng có suốt ngày lo này lo nọ nữa, về ngủ đi. Hôm nay linh lực tiêu hao nhiều quá, chị sắp mệt chết rồi đây."
Cô vờ vươn vai một cái, nhưng trong lòng lại dấy lên vài phần nghi hoặc và bất an, nhớ lại lời bà ngoại đã từng nói với mình:
"Phi Phàm, con phải nhớ kỹ, đôi mắt mà ông trời ban cho chúng ta, vừa là món quà, cũng vừa là một lời nguyền."
Lúc đó cô gặng hỏi mãi, nhưng bà ngoại cũng không giải thích gì thêm, chỉ nói rằng đợi cô lớn lên sẽ tự khắc hiểu.
Nhưng cho đến tận bây giờ, Du Phi Phàm vẫn không hiểu nổi, sở hữu đôi Linh Đồng này, rốt cuộc là may mắn hay là bất hạnh?