Chương 36

Văn Phòng Thám Linh Phi Phàm

Thố Nha Thiếu Nữ 14-11-2025 00:54:37

"Linh hồn mẹ cô bị mắc kẹt trong căn biệt thự, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô chịu khổ mà không bao giờ có thể ôm cô vào lòng được nữa. Triệu Lâm Lâm, nếu hôm nay cô chết, cô cũng sẽ giống như bà ta. Cô nghĩ rằng vấn đề lúc sống không giải quyết được, chết đi là có thể giải quyết được sao?" Triệu Lâm Lâm ôm mặt òa khóc nức nở, nước mắt không ngừng tuôn ra từ kẽ tay. Bao nhiêu năm qua, quá nhiều hận thù và khổ đau bị đè nén trong lòng, giờ phút này cô ta chỉ muốn trút ra tất cả. Đã bao nhiêu năm rồi, cô ta từng nghĩ mình đã chai sạn, chưa bao giờ nghĩ đến việc phản kháng. Triệu Hưng An trong mắt người ngoài luôn hoàn hảo như vậy, ai cũng cho rằng ông ta là một người ba tốt, dù cô ta có nói gì cũng sẽ chẳng có ai tin. Triệu Lâm Lâm vốn đã nghĩ cuộc đời này có lẽ cũng chỉ đến thế mà thôi. Cho đến khi Triệu Xảo Xảo ra đời, cô ta mới cảm thấy cuộc sống cuối cùng cũng có được một tia sáng. Thế nhưng có một ngày, Triệu Xảo Xảo nói với Triệu Lâm Lâm rằng, Triệu Hưng An đã đưa con bé vào phòng, nói với nó chỉ cần ngoan ngoãn làm cho ba vui, ba sẽ mua kẹo mút cho. Lúc này Triệu Lâm Lâm mới biết, tên khốn nạn Triệu Hưng An kia vậy mà cũng đã ra tay với cả Triệu Xảo Xảo. "Tôi không muốn giống như mẹ tôi, vờ như không biết gì cả. Tôi không muốn cuộc sống của Xảo Xảo trở nên giống như tôi, tôi không muốn! Tôi không muốn! Tôi không muốn!" Cô ta gào lên một cách điên dại. Tối hôm qua, lúc Triệu Hưng An về đến nhà, ông ta đã say khướt. Triệu Lâm Lâm cẩn thận rót nước cho ông ta, vừa định quay người lên lầu thì bị ông ta gọi lại. "Lát nữa đưa Xảo Xảo đến phòng của tao." Triệu Lâm Lâm sững sờ, cô ta siết chặt vạt áo, quay đầu lại nói với Triệu Hưng An: "Ông không được làm vậy." "Mày nói cái gì?" Triệu Hưng An cười khẩy, như thể vừa nghe được chuyện gì đó rất buồn cười. Triệu Lâm Lâm lấy hết can đảm, nói lớn hơn: "Tôi nói ông không được đối xử với Xảo Xảo như vậy..." Chát... Lời chưa dứt, một cái tát đã giáng xuống mặt cô ta. "Mày nói nhảm cái gì với tao thế? Tao cho chúng mày ăn, cho chúng mày mặc, thì chúng mày phải dùng thân thể để báo đáp tao, hiểu chưa? Đi mau!" Triệu Lâm Lâm ôm mặt, im lặng một lúc rồi quay về phòng của Triệu Xảo Xảo. Cô ta bảo Triệu Xảo Xảo khóa chặt cửa lại, dặn con bé vặn tiếng phim hoạt hình to hết cỡ, dù nghe thấy bất cứ tiếng gì cũng không được mở cửa. Triệu Xảo Xảo ngoan ngoãn làm theo. Khi Triệu Lâm Lâm xuống lầu, Triệu Hưng An đang đứng quay lưng về phía cô ta giữa phòng khách. Cô ta cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, từng bước tiến về phía ông ta, rồi đâm thật mạnh vào cổ ông ta. Triệu Hưng An rên lên một tiếng rồi ngã gục xuống đất. Triệu Lâm Lâm dùng sức rút con dao ra, máu theo đó cũng văng đầy mặt cô ta. Nhưng cô ta không dám dừng lại. Cô ta sợ rằng sau khi đứng dậy, Triệu Hưng An sẽ giết chết cô ta và cả Triệu Xảo Xảo. Vì vậy cô ta đâm hết nhát này đến nhát khác, rồi lại nhát nữa vào người ông ta... Cho đến khi ông ta không còn động đậy nữa. Khi kể lại những chuyện này, Triệu Lâm Lâm bỗng trở nên bình thản đến lạ, như thể đang thuật lại một việc chẳng hề liên quan đến mình. Du Phi Phàm bước tới, ngồi xuống ôm Triệu Lâm Lâm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng cô ta: "Nỗi đau quá khứ đã kết thúc rồi. Cuộc đời cô còn rất dài, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp cả thôi." Lúc này, vài chiếc xe cảnh sát khác cũng lần lượt đến nghĩa trang. Du Phi Phàm đỡ Triệu Lâm Lâm từ dưới đất dậy, dùng tay áo nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt trên mặt cô ta: "Chúng ta về thôi, Xảo Xảo vẫn đang đợi cô đấy." Triệu Lâm Lâm khẽ gật đầu. Du Phi Phàm đút hai tay vào túi áo, dõi mắt nhìn theo Triệu Lâm Lâm lên xe cảnh sát, rồi đột nhiên lên tiếng: "Giang Thước, anh nói xem, cuộc đời cô ấy liệu có thật sự tốt đẹp trở lại không?" Giang Thước lắc đầu: "Tôi cũng không biết nữa. Nhưng chỉ cần còn sống thì vẫn còn hy vọng." Nói xong, anh len lén liếc nhìn Du Phi Phàm. Ánh mắt cô đang hướng về phía xa xăm vô tận. Gió thổi làm tóc cô rối tung, cô khẽ chau mày, nét thanh tú giữa đôi mày ánh lên một vẻ trầm tư hiếm thấy. Giang Thước trong một thoáng liền ngẩn ngơ. Du Phi Phàm đột ngột quay mặt lại, hai ánh mắt họ chạm nhau. Cô liền ngay lập tức trở về với nụ cười tưng tửng vô lo vô nghĩ thường ngày. Giang Thước cúi đầu, có chút chột dạ đưa tay lên sờ mũi: "Đi thôi, kẻo bị cảm lạnh."