Thành Dị đứng dậy ra mở cửa. Ngoài cửa không ai khác chính là Tiểu Ngọc, vị khách ủy thác ngày hôm qua.
Trông Tiểu Ngọc rất căng thẳng, nỗi lo lắng và sợ hãi khiến trán cô ấy lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, thân mình cũng khẽ run rẩy.
Tối qua, sau khi làm theo lời Du Phi Phàm dặn mang theo lá bùa trấn linh bên mình, cô ấy quả nhiên không còn gặp ác mộng nữa.
Những tưởng mọi chuyện đã kết thúc, nào ngờ cô ấy đột nhiên nhận được điện thoại của Tiêu Tiêu, dặn dò cô ấy nhất định không được rời lá bùa khỏi người, và yêu cầu cô ấy ngày hôm sau nhất định phải đến văn phòng một chuyến nữa.
Tiểu Ngọc chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, chưa bao giờ nghĩ rằng những chuyện kỳ quái, dị thường thế này lại có thể xảy đến với mình, đương nhiên cũng chẳng biết phải đối phó ra sao.
Thành Dị nhận ra vẻ khác thường của cô ấy, bèn nhẹ nhàng cất tiếng an ủi: "Cô đừng căng thẳng, có hai đồng chí cảnh sát cần hỏi cô vài điều, cô cứ nói hết những gì mình nhớ ra cho họ là được."
Nói rồi, cậu ta mời cô ấy ngồi xuống ghế sô pha, rót cho cô ấy một ly nước ấm.
Giang Thước khẽ nhếch mép, cố nở một nụ cười để trông mình bớt vẻ sắc lạnh: "Cô Hứa, nghe nói gần đây cô bắt đầu thường xuyên gặp ác mộng phải không?"
Tiểu Ngọc rụt rè gật đầu, giọng lí nhí: "Tôi đã gặp ác mộng liên tục nửa tháng nay rồi, hôm qua dùng lá bùa đó xong mới được một giấc ngủ ngon."
Giang Thước bán tín bán nghi trước lời cô ấy nói, nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi: "Cô còn nhớ trước khi gặp ác mộng, cô đã từng đến những nơi nào và để lại thông tin ngày sinh tháng đẻ chi tiết của mình không?"
Tiểu Ngọc tốt nghiệp đại học rồi một mình đến thành phố này làm việc mới được một năm, bạn bè không nhiều. Ngày thường ngoài việc đi làm đúng giờ giấc thì cũng không có nhiều hoạt động xã giao nào khác.
Cô cúi đầu, cẩn thận suy nghĩ hồi lâu mới nhận lấy giấy bút Thành Dị đưa, viết xuống một vài địa điểm.
Giang Thước đưa tờ giấy cho Lý Minh Hạo, hất cằm về phía cậu.
Lý Minh Hạo hiểu ý ngay, bước ra ngoài gọi điện cho đồng nghiệp trong tổ chuyên án, nhờ họ kiểm tra xem các nạn nhân trước đó có từng đến những địa điểm tương tự không. ...
Trên đường về cục cảnh sát, cứ mỗi lần dừng đèn đỏ, Lý Minh Hạo lại nhìn Giang Thước, vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi.
Đến khi dừng ở cột đèn đỏ cuối cùng, Giang Thước mới đưa mắt từ ngoài cửa sổ nhìn vào: "Muốn hỏi gì thì hỏi đi."
Sau khi được cho phép, Lý Minh Hạo như được đại xá, chẳng thể chờ thêm mà tuôn ra ngay câu hỏi đã kìm nén bấy lâu: "Anh Giang Thước, anh định hợp tác với họ thật đấy à?"
Giang Thước khẽ cụp mắt, nhàn nhạt "Ừm" một tiếng.
"Vậy... anh có tin lời họ nói không?"
Giang Thước không đáp, chỉ gật đầu ngầm thừa nhận.
"Em biết mà! Em biết ngay mà! Vụ án này chắc chắn có uẩn khúc! Quả nhiên là em đã đoán trúng!" Lý Minh Hạo siết chặt nắm đấm, không giấu nổi vẻ kích động trong lòng.
Đèn xanh bật sáng, mãi cho đến khi tiếng còi xe thúc giục từ phía sau vang lên, cậu mới sực tỉnh, vội vàng cho xe chạy.
Giang Thước có chút cạn lời, liếc mắt nhìn cậu. Lý Minh Hạo ngượng ngùng gãi đầu: "Xin lỗi anh Giang Thước, em kích động quá."
Rồi cậu lại hớn hở ra mặt: "Trước đây em đã thấy mấy vụ tự sát này kỳ quái lắm rồi, chắc chắn là có ẩn tình gì đó nhưng lại không dám nói ra. Không ngờ trên đời này lại có ma thật!"
Mắt Lý Minh Hạo sáng lấp lánh như sao, y hệt đứa trẻ lần đầu thấy ba đóng giả ông già Noel trèo qua cửa sổ ban công vào nhà vậy.
Giang Thước thở dài, dặn dò: "Hạo Tử, chuyện này tạm thời đừng nói cho người trong tổ chuyên án biết."