"Tại sao ạ?"
"Bảo cậu đừng nói thì cứ đừng nói, không có tại sao gì hết." Giang Thước bực dọc đáp.
Ở cục cảnh sát, những người có thần kinh thô như Lý Minh Hạo xét cho cùng cũng chỉ là số ít, phần lớn đồng nghiệp đều giống như anh, chẳng hề tin vào chuyện ma quỷ thần thánh. Cho nên chuyện này tạm thời vẫn chưa thể tiết lộ cho người khác.
Huống hồ, cho đến tận bây giờ, anh vẫn chưa thể hoàn toàn xua tan những nghi ngờ đối với Du Phi Phàm. Chỉ là tình thế hiện tại khiến anh không còn cách nào khác, đành phải tạm thời tin cô vậy.
Chiếc xe rẽ vào một khúc cua rồi chạy vào bãi đỗ xe của cục cảnh sát.
Vừa bước vào cục, một cảnh sát viên trong tổ chuyên án đã vội vàng chạy tới: "Đội trưởng Giang, chuyện anh nhờ chúng tôi kiểm tra ban nãy có kết quả rồi. Các nạn nhân đó đều từng để lại thông tin chi tiết ở cùng một nơi!"
"Là ở đâu?" Tim Giang Thước chợt thót lại, anh cau mày hỏi.
"Bệnh viện Thọ Khang ở Thành Nam." Viên cảnh sát đưa cho Giang Thước tập hồ sơ bệnh án đã được in ra: "Hơn nữa đều là chuyện của mấy tháng gần đây."
Giang Thước có chút kinh ngạc, vụ án điều tra ròng rã hai tháng trời không có chút tiến triển nào, không ngờ nhờ manh mối của Du Phi Phàm mà lại có bước đột phá.
Anh nhận lấy tập hồ sơ bệnh án, phát hiện tuy các nạn nhân đều từng đến bệnh viện Thọ Khang nhưng lại khám ở những khoa khác nhau.
Giang Thước xoa cằm, nói với Lý Minh Hạo: "Cậu gọi điện đến bệnh viện Thọ Khang hỏi thử xem, trong bệnh viện những ai có quyền hạn xem thông tin bệnh án của bệnh nhân."
"Rõ."
Lý Minh Hạo nói rồi cầm điện thoại đi ra ngoài, một lát sau lại quay vào.
"Anh Giang Thước, em hỏi rồi ạ. Họ nói hệ thống bệnh viện là dùng chung, nói cách khác là tất cả nhân viên đều có quyền xem thông tin của bệnh nhân."
Giang Thước day day thái dương, cảm thấy hơi đau đầu.
Bệnh viện Thọ Khang là một trong những bệnh viện tư nhân lớn nhất thành phố, số lượng nhân viên lên đến hàng ngàn người.
Nếu hung thủ thực sự là nhân viên y tế trong bệnh viện, vậy thì việc rà soát trên diện rộng chắc chắn sẽ "đánh cỏ động rắn".
Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên đổ chuông. Anh liếc nhìn tên người gọi đến, rồi miễn cưỡng nhấn nút nghe.
"Cảnh sát Giang, các anh điều tra được gì rồi?" Đầu dây bên kia vang lên giọng của Du Phi Phàm.
"Đây là chuyện nội bộ của tổ chuyên án, không tiện tiết lộ ra ngoài." Giang Thước bực bội nói.
Du Phi Phàm có chút tức tối: "Không phải chúng ta hợp tác với nhau sao? Anh cứ giấu giấu giếm giếm như vậy thì không hay cho lắm đâu nhỉ?"
Giang Thước ngẫm nghĩ, cảm thấy làm vậy quả thực không được quang minh chính đại cho lắm. Dù sao thì anh cũng đã đồng ý hợp tác, manh mối cũng lại là của cô tìm được.
Suy đi tính lại một hồi, anh vẫn quyết định nói cho Du Phi Phàm biết chuyện bệnh viện Thọ Khang.
"Tôi có cách xác định được kẻ đó là ai, nhưng cần dùng đến lá bùa mà các anh tìm thấy trong miệng người chết." Giọng Du Phi Phàm quả quyết.
Giang Thước nghe mà thấy hơi buồn cười: "Cô đùa cái gì vậy, đó là vật chứng, sao có thể tùy tiện đưa cho cô được."
Du Phi Phàm suy nghĩ một lát: "Hay là thế này, ngày mai tôi cùng các anh đến bệnh viện Thọ Khang, anh mang lá bùa ra cho tôi, tôi dùng xong sẽ trả lại ngay cho anh."
"... Được rồi."
Giang Thước trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng cũng đồng ý.
Một mặt, anh rất tò mò không biết rốt cuộc Du Phi Phàm sẽ làm thế nào. Mặt khác, anh cũng mang tâm lý đánh cược một phen để thử xem sao.
Có điều, nếu là trước đây, một người luôn kiên định giữ vững nguyên tắc như anh tuyệt đối sẽ không làm chuyện trái quy định thế này.
Chính anh cũng không hiểu nổi, sao lần này mình lại ma xui quỷ khiến đồng ý cơ chứ?