Chương 9: Thẩm Mộ Chi không phải người (1)

Chạy Mau! Bạo Quân Phản Diện Cầm Nhầm Kịch Bản Rồi

Vị Tiểu Hề 24-10-2025 06:29:51

"Nhuyễn tỷ ơi, cái... cái áo này máu me ghê quá rồi, giết bao nhiêu mạng mới được như vầy đây hả trời!" Một lúc sau, tiếng Vu Nhạc vang lên lần nữa, giọng như muốn khóc tới nơi: "Nhuyễn tỷ ơi, áo quần chỗ nào cũng đầy vết đao chém, chắc tối qua đánh nhau dữ dội lắm đây nè..." Vu Nhạc càng giặt càng run tay, hết chậu này tới chậu khác toàn máu là máu, lòng thì ngày càng hoảng, giặt mà thấy rợn hết cả người. "Nhuyễn tỷ, bộ đồ này hỏng rồi, giặt sạch cũng không mặc nổi nữa. Sao huynh ấy còn bắt tụi mình giặt làm gì chứ? Ta càng giặt càng tưởng tượng ra cảnh giết người hôm qua, ta sợ quá, không giặt nữa đâu!" "Nhuyễn tỷ ơi..." Vu Nhạc mếu máo bật khóc luôn rồi. Vân Nhuyễn Nhuyễn thở dài, bước tới bên cạnh vỗ vỗ vai hắn an ủi: "Thôi, để tỷ giặt." "Nhuyễn tỷ, bộ đồ này đáng sợ vậy tỷ chịu nổi không đó?" "Không chịu nổi cũng phải chịu. Hắn bảo ta giặt, rõ ràng là muốn dọa ta, cảnh cáo ta, muốn ta biết tối qua hắn giết người thê thảm tới mức nào." "Nhuyễn tỷ không sợ sao?" Vân Nhuyễn Nhuyễn vừa vò áo vừa ngoái đầu lại lườm Vu Nhạc một cái: "Sợ thì không cần giặt nữa à? Nam nhi đại trượng phu cứng cỏi lên chút coi! Ngươi cứ coi như là... sở thích biến thái của tên điên kia là được rồi!" "..." Nghe xong lời này, Vu Nhạc quả thật đỡ sợ hẳn đi, nhưng vẫn không muốn chạm vào cái áo nữa. "Nhuyễn tỷ, vậy tiếp theo chúng ta làm sao đây?" "Cứ bước nào hay bước ấy thôi. Ngày mai vô cung trả đồ cho hắn, nhớ nhanh trí một chút, ráng thám thính tin tức của Thái hậu với Quân Nhã. Biết đâu họ còn cứu được chúng ta." Vu Nhạc gật đầu lia lịa: "Nhuyễn tỷ yên tâm, để ta đi rửa tay rồi nấu cơm cho tỷ ăn!" "Ừ." Ngày đầu tiên Thẩm Mộ Chi về lại kinh thành, trong phủ Quận chúa vắng tanh vắng ngắt, Vân Nhuyễn Nhuyễn cùng Vu Nhạc chính thức bắt đầu cuộc sống tự lực cánh sinh. Hôm sau, Phượng Dương Cung. Vân Nhuyễn Nhuyễn cung kính dâng áo trong tay, bên cạnh là Vu Nhạc run run bưng kiếm, cả hai quỳ xuống hết sức lễ phép. "Bái kiến Thất điện hạ, Nhuyễn Nhuyễn đến trả áo cho ngài." Chờ mãi không thấy hồi âm, nàng len lén ngẩng đầu liếc một cái. Ai ngờ thấy Thẩm Mộ Chi đang nghiêng mình nằm dài trên giường, một tay chống đầu, mắt nhắm nghiền như đang ngủ. Nói thật lòng, tư thế này của Thẩm Mộ Chi quả là phong lưu mê người. Giá mà hắn là người tốt thì tuyệt biết bao nhiêu. Tiếc rằng hắn căn bản chẳng phải người! Rõ ràng đưa áo cho cung nhân của hắn là được rồi, nhưng cứ khăng khăng muốn nàng tự thân trình lên mới chịu. Đã cho nàng vào cung rồi thì lại giả bộ ngủ say, ép nàng quỳ tới cứng cả chân mới vừa lòng. Coi coi, đây là việc con người làm sao? "Loảng xoảng!" Một tiếng động lớn vang lên, phá tan bầu không khí yên lặng trong điện. Vân Nhuyễn Nhuyễn ngoái đầu, thấy Vu Nhạc tuột tay làm rơi thanh kiếm, giờ đang run lẩy bẩy, cuống quýt cúi xuống nhặt lên. "Nhuyễn tỷ à, ta không cố ý đâu, kiếm này nặng quá, ta cầm hết nổi rồi..." Lúc Vân Nhuyễn Nhuyễn quay đầu lại, Thẩm Mộ Chi đã mở mắt từ lúc nào. "Ngay cả một thanh kiếm cũng không cầm nổi, giữ lại phế vật này có ích gì chứ? Người đâu, lôi ra..." "Điện hạ tha mạng!" Vân Nhuyễn Nhuyễn hoảng hốt dập đầu lia lịa: "Là Nhuyễn Nhuyễn dạy dỗ không nghiêm, kinh động điện hạ. Xin điện hạ trách phạt một mình Nhuyễn Nhuyễn, tha cho hắn một mạng!" "Vì một phế vật cầm kiếm còn không nổi, ngươi lại chịu phạt thay hắn?" "Hồi bẩm điện hạ, người trong phủ Quận chúa đều bỏ chạy cả rồi, chỉ còn mình hắn vẫn trung thành với ta. Phần trung nghĩa này, đủ để ta chịu phạt thay hắn." "Ồ?" Thẩm Mộ Chi nhìn nàng đầy thú vị, không nói đồng ý cũng chẳng bác bỏ. "Điện hạ, hắn đúng là vô dụng thật. Nhưng Nhuyễn Nhuyễn cũng chẳng khá hơn là bao, chuyện lớn làm không xong, chuyện nhỏ thì rối mù cả lên, có hắn hầu hạ cũng đủ rồi." Thẩm Mộ Chi nghe thế bật cười, ngoắc tay gọi nàng lại gần.