Chương 13: Ông chủ lớn cũng có ngày bị chặn ngoài cửa (1)
Chạy Mau! Bạo Quân Phản Diện Cầm Nhầm Kịch Bản Rồi
Vị Tiểu Hề24-10-2025 06:29:51
Khi Vân Nhuyễn Nhuyễn và Tiểu Vu từ mật đạo bò lên, căn nhà lá rách nát phía trên cũng không chịu nổi mà rơi xuống, phủ đầy bụi đất lên đầu lên mặt hai người.
"Không ngờ phía sau cung Khôn Hòa còn có cái mật đạo dài ngoằng thông thẳng ra ngoài cung thế này." Tiểu Vu vừa phủi bụi, vừa đảo mắt nhìn quanh.
"Nhìn quanh thì nhà cửa đổ nát quá nửa, có vẻ như đây chính là khu ổ chuột của thành Triêu rồi."
Vân Nhuyễn Nhuyễn gật đầu đồng tình. Chỗ này nàng từng ghé qua, vẫn còn chút ấn tượng.
"Kẻ nào đặt lối ra ở đây quả là sáng suốt, dân chúng khu này đông đúc hỗn tạp, nhà cửa xập xệ tiện cho việc ẩn náu, cùng đường quá thì hô hào dân chúng chắn giúp một phen, cũng không phải việc khó."
Hai người phủi qua loa quần áo, nhưng vẫn đầu tóc rối bù, mặt mũi lem luốc, trông chẳng khác nào dân nghèo thứ thiệt.
"Nhuyễn tỷ, giờ tính sao đây? Hay là mình tranh thủ ra khỏi thành luôn nhỉ?" Tiểu Vu vừa nói vừa moi ra một xấp ngân phiếu từ trong áo, vẻ mặt vô cùng đắc ý: "Muội đây ra cửa luôn mang theo tiền bạc, đủ để tiêu pha trên đường rồi."
Vân Nhuyễn Nhuyễn trợn mắt, ngạc nhiên vô hạn.
"Tiểu Vu, hóa ra ngươi lúc nào cũng chuẩn bị sẵn để chuồn lẹ thế này à, giỏi đấy!"
"Đương nhiên rồi, cơ hội chỉ dành cho kẻ có chuẩn bị thôi chứ."
"Giấu bạc kỹ vào đi, chúng ta qua Cẩm Tú Các tìm Phương Trạch trước, lấy chút đồ đạc, tranh thủ trời chưa tối rời khỏi thành. Chỉ cần ra khỏi thành, chúng ta lại là hảo hán một phương!"
Hai người vừa nói vừa ra khỏi khu ổ chuột, đến trước cửa Cẩm Tú Các, cả hai lập tức đứng khựng lại, mặt ngơ ngác nhìn nhau.
"Nhuyễn tỷ à, muội quên mất quy củ của Cẩm Tú Các rồi. Không tiếp khách ăn mặc lôi thôi, không đón khách mới không mang y khuyến. Ai ngờ có ngày chúng ta tự chặn mình ở ngoài cửa thế này chứ?"
Vân Nhuyễn Nhuyễn thở dài, than thầm, đại lão bản như nàng cũng có ngày không được vào cửa tiệm của mình!
Cẩm Tú Các là cơ nghiệp dưới tay nàng, chuyên bán đồ may mặc cao cấp, nhận đặt hàng riêng. Để giữ danh tiếng và khiến người đời ao ước, ngay từ đầu nàng đã đặt ra luật lệ, ăn mặc không chỉnh tề cấm cửa, khách mới không có y khuyến không tiếp đãi.
Còn y khuyến, hằng tháng cửa hàng sẽ đánh giá danh sách những tân quý nhân của thành Triêu, chủ động đem tới phủ bọn họ.
Nhờ luật lệ độc đáo này, cộng thêm đồ may trong tiệm tinh xảo tuyệt đẹp, Cẩm Tú Các nhanh chóng nổi tiếng, thành tiệm thời trang cao cấp số một thành Triêu, nhà nhà đều mơ tưởng.
Ý tưởng này vốn nàng học lỏm từ các thương hiệu xa xỉ hiện đại, quả nhiên lợi nhuận dồi dào, danh tiếng vang xa, thành công vô cùng.
Chỉ tiếc, giờ đây họ vừa chẳng có y khuyến, vừa nghèo khổ lem luốc, tuyệt đối không thể lọt cửa.
"Đành qua Bích Tú Trang thôi."
Vân Nhuyễn Nhuyễn ham tiền, cực kỳ ham tiền.
Cho nên ba năm qua, nàng chẳng những giúp Thẩm Duệ Chi "hack game" vươn lên, còn âm thầm phát triển sinh ý của mình. Để thâu tóm toàn bộ ngành thời trang ở thành Triêu, nàng mở ba cửa hàng phục vụ đủ các tầng lớp khách hàng.
Tiệm thấp cấp Bố Y Phường lấy số lượng bù lợi nhuận, không kiếm được bao nhiêu. Cẩm Tú Các tuy đắt giá nhưng khách hàng hạn chế, không thể đại trà.
Chỉ có Bích Tú Trang tầm trung là cửa hàng lớn nhất, bán chạy nhất, lợi nhuận cao nhất, khách vào không có hạn chế, chỉ không gặp được vị đại chưởng quầy Quý Phương Trạch quản lý chung ba tiệm của nàng.
Vừa bước vào cửa, tiểu nhị vội vàng ra tiếp đón. Hắn chưa kịp mở miệng nói câu cửa miệng, Tiểu Vu đã lấy luôn xấp ngân phiếu ra huơ huơ.
"Gọi chưởng quầy của các ngươi ra đây, có một mối làm ăn cực lớn."
Tiểu nhị nhìn thấy đống ngân phiếu mà mắt trợn trừng, lập tức cúi người lom khom cung kính đưa họ vào khu vực dành cho quý khách.
Chưởng quầy Bích Tú Trang ra chào, hai tay chắp lại cẩn thận.
"Không biết hai vị quý khách có yêu cầu gì? Tiệm nhỏ chúng tôi sẽ hết sức phục vụ chu toàn."
Vân Nhuyễn Nhuyễn tháo cây trâm vàng trên đầu, đưa về phía chưởng quầy.
"Đưa cái này cho Quý đại chưởng quầy của Cẩm Tú Các, bảo nàng ấy đến gặp ta."