Chương 17: Vì hắn mà đến ta ngươi cũng không tha? (1)

Chạy Mau! Bạo Quân Phản Diện Cầm Nhầm Kịch Bản Rồi

Vị Tiểu Hề 24-10-2025 06:29:50

Nghe thấy giọng của Thẩm Mộ Chi, chân của Vu Nhạc đang đứng sau lưng Vân Nhuyễn Nhuyễn lập tức mềm nhũn, suýt chút nữa đã ngã khuỵu xuống. Vân Nhuyễn Nhuyễn kín đáo đưa tay ra sau lưng phẩy phẩy, Vu Nhạc nhanh trí hiểu ý lùi lại một bước, tìm ngay một góc vắng vẻ, an toàn để nấp vào. Bên trong kia chính là sát thần thứ thiệt, hắn có chết cũng không dám đến gần. Đêm hôm khuya khoắt đến một cây đèn cũng không thắp, nội tâm người này đen tối đến mức nào cơ chứ! Cũng chỉ có Nhuyễn tỷ là gan trời mới dám một thân một mình bước vào, thật may là còn có Nhuyễn tỷ làm chỗ dựa. Vân Nhuyễn Nhuyễn gom hết can đảm bước vào trong đại sảnh tối om, chỉ thấy bóng dáng Thẩm Mộ Chi ngồi nghiêng ngả trên ghế, dáng vẻ cực kỳ phóng túng, quả nhiên rất giống với phong cách hắn xưa nay. Nhưng ngoài hắn ra, đại sảnh lúc này chất đầy từng rương từng hòm, hòm nào hòm nấy đều mở toang, vàng bạc châu báu sáng loáng lấp lánh, chói mắt vô cùng, toàn là của cải nàng tích góp suốt mấy năm qua. Nhìn tình cảnh trước mắt, hiển nhiên trong thời gian nàng bỏ đi, Thẩm Mộ Chi đã đem phủ Quận chúa của nàng lục tung không sót một chỗ. Những gia sản chất cao như núi trước mặt khiến nàng cứ mỗi lần liếc mắt là như bị dao cùn cứa vào tim, đau đớn vô cùng. Dù lòng nàng đau như cắt, nhưng với vai trò một diễn viên xuất sắc, trên mặt nàng tuyệt đối không hé ra chút cảm xúc nào. Nàng ngoan ngoãn, dịu dàng khép nép cúi mình hành lễ: "Nhuyễn Nhuyễn xin bái kiến điện hạ. Thưa điện hạ, nơi này là nhà của Nhuyễn Nhuyễn, Nhuyễn Nhuyễn sao lại không về được ạ?" Trong bóng tối lại vọng ra một tiếng cười lạnh, nghe càng lạnh hơn vừa rồi vài phần. "Ngươi cũng gan lớn lắm, sắp chết đến nơi rồi mà còn dám nói dối." "Nhuyễn Nhuyễn thật không dám nói dối mà." Trong mắt Vân Nhuyễn Nhuyễn lập tức phủ một tầng sương mờ, đi cùng gương mặt mỹ nhân tuyệt sắc kia, ai nhìn vào cũng khó lòng không mềm lòng xót thương. Tất nhiên, trừ cái gã điên tên Thẩm Mộ Chi kia. "Vậy ngươi nói đi, hôm nay chạy đi đâu?" "Nhuyễn Nhuyễn không chạy. Là Khương cô nương phái người đến đưa Nhuyễn Nhuyễn đi, Nhuyễn Nhuyễn không dám trái ý nàng ấy, đành phải đi theo. Ai ngờ..." Vân Nhuyễn Nhuyễn sụt sịt mũi, bộ dạng oan ức như thể sắp khóc ra tới nơi, nàng len lén liếc mắt nhìn biểu cảm của Thẩm Mộ Chi, quả nhiên hắn vẫn lạnh lùng chẳng thay đổi chút nào. "Ai ngờ người kia lại đưa Nhuyễn Nhuyễn ra khỏi cung không phải bằng cổng chính, mà là một cái cửa nhỏ chưa từng đi qua. Sau đó hắn dắt Nhuyễn Nhuyễn đi mãi, càng đi càng xa, càng lúc càng hoang vu, cuối cùng còn đến một vùng nhà cửa đổ nát, có một ngôi miếu xám xịt rất đáng sợ nữa." Nàng vừa kể vừa hồi tưởng, gương mặt đáng thương hết sức chân thật. "Chỗ ấy nhìn vắng vẻ mà thực ra người đông vô cùng, chốc chốc lại thấy đám người hung thần ác sát áo quần rách rưới kéo tới. Ta với hầu cận sợ quá chạy thục mạng mới ra được đường lớn, lúc đó trời đã tối đen như mực rồi." Vân Nhuyễn Nhuyễn khẽ khàng sụt sùi, bộ dạng xem ra đã thực sự bị dọa một phen. Ánh mắt Thẩm Mộ Chi hờ hững rơi xuống, ngón tay thon dài khẽ gõ từng nhịp lên thành ghế, chẳng biết là đã tin hay chưa. "Ý của ngươi là Khương Nhược Nghiên cố tình hại ngươi?" Vân Nhuyễn Nhuyễn giật mình ngẩng đầu, hoảng hốt đáp lại ngay: "Nhuyễn Nhuyễn không dám! Nàng ấy là Thất vương phi tương lai, phẩm hạnh đoan chính, tuyệt đối không làm chuyện đó đâu ạ. Có lẽ chỉ là tên thị vệ kia nổi lòng tư riêng thôi." Nàng đã diễn đến thế này rồi, nếu hắn còn không tin nữa thì nàng đành mặc kệ, ngang nhiên đình công luôn, đằng nào cũng sắp chết đến nơi, trước khi thành ma cũng nên nhẹ nhàng chút mới phải. Chưa kể y phục trên người nàng giờ này bụi bặm, nhếch nhác, chứng minh suốt dọc đường nàng đúng là đã chịu không ít cực khổ. Hắn chắc hẳn cũng đã điều tra ra nàng không đi cửa chính, nàng nhắc đến cửa phụ kia cũng hoàn toàn khớp với kết quả hắn biết được. Hơn nữa nàng còn miêu tả chính xác cái khu vực hỗn loạn nhất của Triêu Thành, nơi mà ngay cả quan phủ còn phải tránh xa, chứng minh nàng thật sự đã đến đó một chuyến. Thậm chí nàng còn không hề cố ý bôi xấu Khương Nhược Nghiên, ngược lại còn tâng bốc người ta lên tận mây xanh, thành thật đến mức không thể thật hơn được nữa, đã thế còn cực kỳ khiêm nhường.