Chương 50: Pha này thắng lớn thật rồi (2)

Chạy Mau! Bạo Quân Phản Diện Cầm Nhầm Kịch Bản Rồi

Vị Tiểu Hề 24-10-2025 06:29:49

"Nghe nói hoa trong Ngự Hoa Viên nở đẹp vô cùng, ngay cả Thất điện hạ cũng thích triệu tập quần thần tới đây bàn bạc quốc sự. Thần thiếp ngưỡng mộ đã lâu mà chưa được dịp ghé qua, lần này may nhờ Hiền phi nương nương chiếu cố rồi!" "Nghe nói Hiền phi nương nương vốn yêu thích trồng hoa lễ Phật, tính tình lại hết sức ôn hòa dễ gần. Nay gặp mặt mới biết, quả thực nương nương còn gần gũi thân thiện hơn cả lời đồn đại, thần thiếp bội phục vô cùng!" Nghe cả đám người đồng loạt nịnh nọt tâng bốc, tâm trạng Hiền phi quả thật là tốt đến không thể tốt hơn, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ. "Gần đây bản cung có nhận được một món quà, lòng vô cùng hoan hỉ, thực sự không nhịn nổi, muốn cùng mọi người thưởng thức một phen." Lời vừa dứt, hai tiểu thái giám liền khiêng lên một chiếc hộp lớn đặt giữa trung tâm bữa tiệc. "Món quà này do Nhược Nghiên tặng cho bản cung, biết bản cung xưa nay ưa thích lễ Phật, quả thực đã rất hao tâm tổn sức rồi." Nghe vậy, ai nấy đều ồ lên đầy kinh ngạc, ánh mắt đổ dồn hết cả về phía Khương Nhược Nghiên. Khương Nhược Nghiên dịu dàng mỉm cười đáp lại: "Nương nương thích là phúc của Nhược Nghiên, đây đều là chuyện nên làm thôi mà." Trước khi tới dự tiệc, ai cũng biết Hiền phi rất quý mến Khương Nhược Nghiên, thường xuyên cho nàng ta ra vào cung Thừa Minh. Nhưng khi tận mắt thấy rồi mới hiểu, thì ra hai người họ thân mật đến mức hoàn toàn không để cho người khác chen chân vào nổi nữa rồi. Những người khác lúc này chỉ biết âm thầm ghen tị, ngoài ghen tị còn phải nghĩ trăm phương ngàn kế lấy lòng Khương Nhược Nghiên, mong lọt vào vòng thân cận của nàng ta. Duy chỉ có Vân Nhuyễn Nhuyễn vẫn điềm nhiên ngồi ăn trái cây, hoàn toàn không màng đến mấy chuyện tranh đấu chốn hậu cung kia. Mãi tới khi Vu Nhạc giật giật tay áo nàng thì nàng mới chú ý. "Nhuyễn tỷ à, sao ta thấy cái hộp kia quen mắt quá vậy?" Vân Nhuyễn Nhuyễn lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn kỹ chiếc hộp đang đặt giữa sân kia, chính là món quà mà Khương Nhược Nghiên dâng tặng Hiền phi. "Đâu cần quen mắt nữa, nó vốn là của chúng ta đó." Vân Nhuyễn Nhuyễn cong môi cười khẽ: "Phi vụ này làm ăn không tệ chút nào." Đúng lúc này, Hiền phi cho người mở hộp ra, tức thì một luồng hương ngọc lan thơm ngát bay tỏa khắp hội trường. Mọi người chưa kịp thốt lời kinh ngạc, đã thấy trong hộp là một pho tượng Ngọc Quan Âm tuyệt đẹp, lòng bàn tay Quan Âm nâng một đóa hoa ngọc lan, giờ phút này đóa ngọc lan ấy đang bung nở vô cùng mỹ lệ. Dưới ánh nắng, đóa hoa ngọc lan không chỉ tỏa ra hương thơm ngào ngạt, mà còn phát ra ánh sáng dịu nhẹ, vô cùng nổi bật. "Pho tượng Ngọc Quan Âm này cũng đẹp quá đi mất, mà đóa hoa ngọc lan chính giữa càng là tuyệt phẩm, ngửi thôi cũng đủ mê người rồi!" "Mau nhìn kìa, bên cạnh Quan Âm hình như cây trúc đang phát sáng, ánh sáng trên hoa ngọc lan đã tắt rồi!" "Ta còn ngửi thấy cả mùi trúc xanh, vừa mát vừa thanh, cứ như đang ở giữa ngày hè vậy, cảm giác này quá tuyệt vời!" Nhìn cả đám quý nữ thi nhau kinh ngạc trầm trồ, Hiền phi vô cùng hài lòng gật đầu, còn Khương Nhược Nghiên lại càng thêm vênh mặt đắc ý. Đúng lúc này, ánh sáng từ cành trúc mờ dần, lại tới lượt đóa hoa quế dưới chân Quan Âm tỏa ra ánh sáng dìu dịu, đi kèm theo đó là hương quế thơm ngào ngạt, nhanh chóng lan khắp tiệc. "Tiếp theo chắc là hoa mai rồi phải không? Ta nhìn thấy đằng sau Quan Âm có một đóa mai đó kìa!" "Quả nhiên là hoa mai, ta ngửi thấy mùi rồi! Trời ơi, hương thơm này thật quá tuyệt vời, rốt cuộc ở đâu ra vậy? Nói là thần tiên tạo ra cũng không quá chút nào!" "Nhất là ý tưởng xuân hạ thu đông kết hợp với hương thơm đặc trưng của từng mùa, thiết kế này quả thật thiên hạ vô song rồi!" Nghe từng người từng người không tiếc lời khen ngợi, Vân Nhuyễn Nhuyễn cũng không khỏi tự hào ưỡn ngực. Mọi người thật là tinh mắt nha! Đúng là hiểu hàng, xin cứ khen nữa đi, đừng tiếc lời, nàng rất thích nghe mà! Vừa kiếm được tiền của Khương Nhược Nghiên, vừa được người ta hết lời ca tụng, lại tiện thể quảng cáo miễn phí vang dội khắp nơi. Pha này của nàng mới gọi là thắng lớn chứ! Tiếc rằng niềm vui của nàng chưa kéo dài được bao lâu thì đã bị ánh mắt thiếu thiện cảm của Thẩm Ngưng Huyên chiếu đến, khiến nàng lập tức cảm thấy chẳng ổn chút nào. ... Vân Nhuyễn Nhuyễn: [Ngươi lo giữ thể diện của ngươi, ta lo kiếm tiền của ta, ai nấy đều có tương lai tươi đẹp cả. ] Khương Nhược Nghiên, Thẩm Ngưng Huyên: [Ai thèm có tương lai tươi đẹp với ngươi hả?]